Thương Minh Hải không phải biển thật sự mà là hồ khổng lồ trong đất liền, nằm ở trung tâm Bắc Cương. Diện tích hồ rất lớn, gấp mấy chục lần cương thổ của Ngọc Lam Đế Quốc.
Gọi là biển cũng không quá.
Thương Minh Hải khá nổi tiếng với nhân tộc Bắc Cương, vì chúa tể trước kia của Thương Minh Hải là một trong các Thánh Thổ nhân tộc Bắc Cương, Dưỡng Quỷ Thế Gia.
Đương nhiên sau khi Thiên Mộng Yêu Hoàng tỉnh dậy, giết sạch sẽ văn minh con người trên lãnh địa của Dưỡng Quỷ Thế Gia, hậu nhân Dưỡng Quỷ Thế Gia đành chạy tới Trung Thổ.
Sau đó Trung Thổ lại bị Ma Giới công chiếm, thế lực tàn dư của Dưỡng Quỷ Thế Gia lại đành chạy tới Thiên Đình. Giờ không biết còn mấy người sống sót?
Vậy coi như một toà Thành Thổ đã hoàn toàn biến mất.
Khi tới Thương Minh Hải Vực nhìn di tích văn minh con người trước kia mà cũng chỉ có thể cảm thán:
- Cảnh còn đó mà người nay còn đâu.
Các đại Thánh Thổ Bắc Cương trước kia cường thịnh tới mức nào. Thiên Đế Sơn, Quang Minh Thánh Thổ, Dưỡng Quỷ Thế Gia, Cửu Thiên Các… đời nào cũng có thiên tài, nhân kiệt nhiều như lá mùa thu.
Giờ thì còn mấy người?
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên không kìm được nhớ tới Đường Thư Dao, Bảo Châu Địa Tàng, Quang Minh Thánh Nữ, Quang Minh Thần Tử, còn cả Nhiếp Lan Tâm, Nhiếp Lan Chi, không biết họ còn sống không?
Đột nhiên Ninh Tiểu Xuyên nheo mắt nhìn về phía mặt biển. Thấy giữa biển là một bức tượng đứng sừng sững.
Bức tượng này có hình người, giữa mi tâm khắc tia sét, sau lưng là mười hai cái tà dực.
Tượng của Thập Nhị Dực Đông Hoàng Tà Thần!
Bức tượng này còn cao lớn hơn bức tượng ở Ngọc Lam Đế Quốc, giống như ngọn thạch sơn đứng giữa biển, ngạo thị thiên hạ, tạo khí thế ngạo nghễ vô song!
Một luồng uy thế của thần lực toả ra từ bức tượng ảnh hưởng tới không gian xung quanh.
Phía trên bức tượng mây đen tụ lại tạo thành một vùng đen kịt, căn bản không thể nhìn được trăng sao nữa.
- Bức tượng này thật khủng khiếp, ta cảm thấy năng lượng toả ra từ nó đang áp chế sức mạnh của ta. Ninh huynh đệ, hay là chúng ta không nên đi gặp cái tên Thiên Thư Tà Quân đó nữa!
Ngân Giác Yêu Hoàng nhìn bức tượng kia mà tim không ngừng run rẩy.
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ một chút, nói:
- Tu vi của hai huynh đệ ngươi đúng là quá yếu so với Địa Ngục Sứ Giả. Nếu vậy các ngươi cứ ở đây, một minh ta đi giết chúng.
Kim Giác Yêu Hoàng và Ngân Giác Yêu Hoàng cũng rất thức thời, biết tu vi mình quá yếu nên cũng không tham gia.
Tới Thương Minh Hải Vực Ninh Tiểu Xuyên liền cảm nhận được vài đạo khí tức cường hãn, chắc chắn là Thiên Thư Tà Quân và mấy vị Địa Ngục Sứ Giả.
- Dưới Thiên Thư Tà Quân có tất cả mười Địa Ngục Sứ Giả, La Tây Tư đã chết, còn chín người, không biết có đến đủ không?
Ninh Tiểu Xuyên đang suy nghĩ thì đột nhiên có một luống khí tức lớn lao nhanh chóng lao về phía hắn.
Giây trước còn cách vạn dặm, nhưng giây sau Ninh Tiểu Xuyên đã thấy một đám hắc vân từ bốn phương tám hướng vây lấy hắn. Trong đám mây đó phát ra những tiếng chim kêu chói tai.
Ninh Tiểu Xuyên định thần lại nhìn, chỉ thấy trong đám hắc vân đó bay ra hàng nghìn vạn con cốt điểu. Có con chỉ bằng bàn tay nhưng cũng có con dài tới vài trăm mét.
Mắt của chúng đều đỏ quạch, móng vuốt sắc bén, mỏ nhọn sắc. Hàng vạn con cốt điều bao vây nahán chìm toàn thân Ninh Tiểu Xuyên.
Vù!
Trong đám cốt điểu bắn ra ánh lửa đỏ rực khiến toàn bộ mấy vạn cốt điểu tan tành nhiều mảnh, rồi bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro, biến thành những làn khói xanh.
Ninh Tiểu Xuyên từ trong đám cốt điểu bay ra, quanh người là quầng sáng hộ thể, lơ lửng trên không trung, rồi chỉ tay về một hướng nào đó.
Vút!
Từ đầu ngón tay Ninh Tiểu Xuyên bắn ra một đạo kiếm khí khiến không gian rung chuyển, ép một lão giả mặc hắc bào phải xuất hiện.
Lão giả đó toàn thân được che phủ dưới lớp hắc bào, dáng người thấp bé, đứng trên lưng một con cốt điểu, tay cầm một cây gậy chống.
Trên lưng hắn là một đôi tà dực!
- Khụ khụ, tiểu tử, không ngờ tu vi của hắn lại lợi hại như vậy. Tới Tạo Hoá Cảnh tầng thứ mấy rồi?
Giọng nói của lão giả hắc bào đó khàn đặc, còn mang khí tức âm trầm.
Ninh Tiểu Xuyên đứng giữa biển cốt điểu, vô cùng bình tĩnh nói:
- Ngươi là Địa Ngục Sứ Giả của Thiên Thứ Tà Quân?
- Ta chính là đệ tam Địa Ngục Sứ Giả dưới chướng Thiên Thư Tà Quân, A Cùng Vũ Liệt.
Lão giả hắc bào hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ta ngửi thấy khí tức của La Tây Tư trên người ngươi. Ngươi đã giết nàng ta?
- Nàng ta bị thần phạt của Thập Nhị Đông Hoàng Tà Thần đánh chết!
- Hừ! Ngay cả danh huý của Tà Thần đại nhân mà nàng ta cũng dám để lộ, chết cũng không oan uổng.
A Cùng Vũ Liệt lạnh giọng nói.
Từ trong cơ thể hắn toả ra luồng hàn khí cường đại.
Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm nhận được rõ ràng, tu vi của A Cùng Vũ Liệt cao hơn hẳn so với La Tây Tư, có lẽ đã là Tạo Hoá Cảnh tầng thứ ba.
- Ngươi cũng phải chết!
Khí tức trên người A Cùng Vũ Liệt càng ngày càng mạnh mẽ, khói đen mịt mù toả ra tràn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Trong đám khói đen là một cái đầu lâu xanh khổng lồ, vô cùng hung dữ, tà khí đằng đằng.
Cái đầu lâu xanh này cao tới hơn trăm mét, mỗi cái răng cũng to hơn cả người Ninh Tiểu Xuyên. Nó há mồm nuốt cả Ninh Tiểu Xuyên và quầng hộ thể vào bụng.
Hắc bào lão giả lộ tiếu ý, đang định triệu hồi đầu lâu về.
Uỳnh!
Đầu lâu nổ tung, một đạo kiếm khí mang ma tính từ bên trong đầu lâu chém ra, bay về phía hắc bào lão giả.
Sắc mặt lão giả đại biến, lập tức giơ cây gậy trogn tay lên, biến thành một cây cổ thụ cao chọc trời, mọc hàng nghìn vạn cành cây cứng tựa huyền thiết bảo vệ mình.
Kiếm khí của Ninh Tiểu Xuyên với thế như chẻ tre dễ dàng chém nát ngọn cây của hắc bào lão giả.
Phụt!
Hai tay hắc bào lão giả nổ tung toé máu, ngay cả thân thể cũng suýt nữa tan thành nhiều mảnh. Cũng may dường như trên người hắn có món bí bảo nào đó ngưng tụ thân thể hắn lại.
- Lợi hại thật!
Hắc bào lão giả nhìn Ninh Tiểu Xuyên với ánh mắt kinh hoàng, gầm lên:
- Tu vi của hắn ít nhất cũng là Quân Chủ, các vị còn không hiện thân liên thủ cùng ta!
Hắc bào lão giả vừa dứt lời thì bốn thân ảnh từ trong hải vực bay ra, bao vây quanh Ninh Tiểu Xuyên.
Bốn thân ảnh này đều có tóc đỏ, sau lưng có một đôi cánh, tu vi Tạo Hoá Cảnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 1062: Cảnh còn đó mà người nay còn đâu
Chương 1062: Cảnh còn đó mà người nay còn đâu