- Hãy xem Hồng Cân minh kia, các ngươi có chú ý thấy không, cũng là một số người không môn phái, không có chỗ dựa như Triệu Phi gia nhập, chúng ta tham gia vào cũng rất yên tâm. Huống chi đạo lý Hồng Cân minh cũng nói rất rõ ràng, Tinh Tú Hải mười năm chỉ cầu cùng chung sinh tử chín năm, còn lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù với mọi người!
- Bây giờ chúng ta đầu dựa vào cũng không có gì không tốt, cho dù là đến ngày trở mặt thành thù, từ trên xuống dưới Tam Tổ môn ta dĩ nhiên là một lòng đoàn kết, cũng chiếm ưu thế ở Hồng Cân minh.
Không ít người thầm nhủ trong lòng, chỉ sợ đến lúc đó không biết Tam Tổ môn còn có bao nhiêu người có thể sống sót một lòng đoàn kết, lấy đâu ra ưu thế…
Nhưng bây giờ thật sự là thế đơn lực bạc, ai cũng nghĩ sống thêm một ngày là thêm một phần hy vọng, tự nhiên cũng không ai phản đối, mọi người nhìn nhau, nhất tề chắp tay nói:
- Toàn bằng sư bá (sư bá tổ) an bài!
Nghiêm Bách Xuyên gật đầu một cái, phất tay nói:
- Đi!
Tam Tổ môn dưới sự hướng dẫn của Nghiêm Bách Xuyên chạy rầm rập, đuổi theo phương hướng Hồng Cân minh vừa đi.
Trên hoang nguyên có nhiều nhóm nhân mã cùng đi về một hướng, nhưng cũng có người chọn hướng khác, không phải là ý của ai ai cũng như nhau.
Ô Mộng Lan trên thuyền đưa mắt nhìn về phía đám nhân mã biến mất, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ cũng là đầu dựa vào Hồng Cân minh?
Tên nam tử đứng trên nóc thuyền lắc mình rơi xuống bên cạnh Ô Mộng Lan, cười nói:
- Hồng Cân minh này có vẻ hay hay, hy vọng cuối cùng có thể thấy người của Hồng Cân minh này ở Tây Tú Tinh cung. Ô điện chủ, chúng ta nên kết thúc chính sự đi.
Ô Mộng Lan xoay người gật đầu, hai người ký văn thư bàn giao, sau đó cáo từ.
Ô Mộng Lan dẫn Bàng Nhượng nhanh chóng bay lên không rời đi, mà tên nam tử kia đột nhiên phất tay áo thả ra một đạo hồng quang, ùng ùng phá hủy mười chiếc hải thuyền như gỗ mục, ngay sau đó thu pháp bảo lướt không bay đi xa.
Những mảnh gỗ phập phồng trôi nổi trên mặt biển nhiều không đếm xuể, thình lình Tô Kính Công bay lên, rơi xuống bờ cát, nhìn thi thể đệ tử ba đại môn phái đầy đất, trong mắt lóe lên vẻ đau buồn.
Hiện trường cũng có không ít long câu lưu lại ở bên người cố chủ không chịu rời đi, Tô Kính Công tung người nhảy lên một thớt, một mình rời đi...
-----------
Trên biển cả mênh mông có một khu vực đá ngầm nhô lên cao trăm trượng, tua tủa cao thấp không đồng như rừng giữa biển, lại giống như hàm răng lởm chởm sắc bén của quái thú trong trời đất. Sóng biển vỗ vào dãy đá ngầm này rào rào tung bọt trắng xóa, nước biển có màu xanh biếc hoặc ngăm đen, thỉnh thoảng có cá mập quanh quẩn bơi đi bơi lại, nhìn rất dọa người, người phàm không cách nào đến gần.
Ở giữa là một đỉnh núi sừng sững cao tới ngàn trượng, phong cảnh nơi đây hoàn toàn khác hẳn, cây xanh thành rừng, phồn hoa như gấm, dường như không bị thời tiết ảnh hưởng, quanh năm hoa nở như Xuân. Một tòa cung điện được cổ mộc cao to bao xung quanh, bên trong giăng đầy đình đài lầu các. Mấy chục con trăn khổng lồ có sừng trên đầu bò qua bò lại trong đó, thính giác cực kỳ bén nhạy, hơi có động tĩnh liền cảnh giác quay đầu lại, mắt đỏ chớp lóe, lưỡi đỏ thò ra thụt vào.
Nơi đây chính là Tây Tú Tinh cung, một trong tứ đại Thần cung mà tứ phương Tú Chủ Tinh Tú Hải chiếm cứ, là Thần cung của Tây Phương Tú Chủ Phục Thanh.
Phương hướng cửa chính cung điện, bên trong một tòa thiên điện có một chiếc tinh bàn màu vàng cực lớn, chính là một món pháp bảo năm xưa lúc xác lập Tinh Tú Hải Kham Loạn hội luyện chế, để cho tứ phương Tú Chủ Tinh Tú Hải thay phiên bảo quản. Tinh Tú Hải Kham Loạn hội bản giới tổ chức ở Tây Tinh hải, vì vậy tinh bàn cũng đi tới nơi đây.
Trong thiên điện có mùi hơi tanh, chỉ vì có hai con trăn lớn thỉnh thoảng bò qua bò lại ở trong điện, thỉnh thoảng khoanh lại leo lên cột, làm không ít người trong điện khẽ nhíu mày. Thế nhưng trò này là do Tây Phương Tú Chủ cố ý bày ra, bọn họ cũng không tiện đuổi.
Trong lòng mọi người cũng hiểu, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội diễn ra ở Tây Tinh hải, trong lòng Phục Thanh không vui. Nói đi thì nói lại, bất kể chuyện này diễn ra ở địa bàn của ai, người đó cũng sẽ không vui. Nếu không phải Yêu Thánh Cơ Hoan đè ép, chắc chắn Phục Thanh sẽ đuổi người trong điện ra ngoài trời dầm mưa dãi nắng, không cho bọn họ vào trong điện như vậy.
Trong điện mười tám người đến lần này, không ai thấy Phục Thanh ra mặt, đi bái kiến, Phục Thanh cũng không chịu gặp, nói là đang bế quan tu luyện. Ngay cả người Cơ Hoan phái tới cũng không gặp, chỉ bảo có chuyện gì hãy tìm thủ hạ của y. Thủ hạ của Cơ Hoan cũng không tức giận, ngoan ngoãn trở lại.
Như vậy có thể thấy được địa vị siêu nhiên của tứ phương Tú Chủ Tinh Tú Hải, dù sao bốn vị này cũng là yêu đạo cự phách đại danh đỉnh đỉnh, không biết đã tu luyện bao nhiêu vạn năm, bàn về tư cách còn già hơn cả Lục Thánh. Trừ phi Lục Thánh ra mặt, nếu không thật sự là Phục Thanh không cần thiết nể mặt những người khác, mấu chốt là không nể mặt những người khác cũng không dám làm gì y.
Tinh Tú Hải uy chấn giới tu hành không phải là không có nguyên nhân. Cái gọi là tứ phương Tú Chủ chính là chủ nhân của nơi này, không phải ai muốn đuổi là có thể đuổi.
Lần Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này, mỗi người trong Lục Thánh phái ba người đến xem cuộc chiến. Người tới lần này cũng có vẻ không phải là tầm thường, dẫn đội cơ hồ toàn là người tương đối thân cận bên cạnh Lục Thánh.
Chỉ vì tính chất Kham Loạn hội lần này có chỗ bất đồng, có lớp đệ tử mới của Lục Thánh tới tham chiến, làm Kham Loạn hội trở thành chiến trường ganh đua cao thấp giữa lớp đệ tử mới của Lục Thánh. Cho nên lần này mười tám vạn tu sĩ Kham Loạn hội chỉ coi như làm nền, những người này mới là nhân vật chính.
Vì bảo đảm tính công chính của Kham Loạn hội, xác thực mà nói là sợ những người khác táy máy tay chân, cho nên Lục Thánh đều phái thân tín của mình tới áp trận.
Đại biểu sáu nước đứng vòng tròn xung quanh tinh bàn, nhìn vào vô số điểm sáng phản ánh tình hình Tây Tinh hải trên đó. Chỉ có sáu điểm màu đỏ trong đó là nổi bật, bởi vì sáu điểm đỏ này đại biểu cho đối tượng chân chính mà sáu nước chú ý, chỉ sợ những điểm sáng màu trắng khác ở trong mắt bọn họ chỉ như cỏ rác mà thôi.
Ma Quốc, tiểu nhi tử Ma Thánh Vân Ngạo Thiên là Vân Quảng tới, chỉ vì con của Vân Quảng, cũng chính là cháu nội Ma Thánh đã tham chiến. Vân Quảng có phong độ giống như phụ thân, đầu mày cuối mắt toát ra khí phách, chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn vào tinh bàn.
Ở sau lưng Vân Quảng có hai người đứng hầu, có lẽ Miêu Nghị sẽ nhận ra một người trong đó, chính là vị Tả tiên sinh lúc trước dẫn La Song Phi đi.
Phật Quốc, Thất Giới Đại sư dưới trướng Phật Thánh Tàng Lôi cũng tới. Lão hòa thượng đầu trọc lóc, đôi mày trắng như tuyết rũ dài tới ngực, mặt mũi hiền lành, xanh gầy quắc thước, hai mắt lấp lánh hữu thần thâm thúy. Tăng bào trắng như tuyết, viền thêu bằng gấm đen, bên cạnh là hoa văn màu vàng hoa lệ, hiền lành cao quý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 338: Tây Tú Tinh cung
Chương 338: Tây Tú Tinh cung