TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1249: Điên cuồng ăn vào (Hạ)

Lão nhân nói:

- Vậy tức là ta không được bảo đảm gì hết? Thế thì ta còn có cần gì phải cung cấp hàng cho các ngươi? Trực tiếp cung cấp cho người khác là xong.

Miêu Nghị cãi lại:

- Lão nên hiểu rõ một điều, lão chấp nhận cung cấp hàng cho chúng ta vì tiệm tạp hóa chúng ta theo cách kinh doanh lời ít tiêu nhiều. Ở nơi khác lão sẽ không được giá tiền tốt như vậy, lão không thể chiếm hết mọi điều lợi đi? Còn nữa, chúng ta không cần biết Kết Đan của lão đến từ nguồn nào, trộm hay cướp cũng được, chúng ta không cần biết. Lão cũng thấy tình huống cửa hàng của chúng ta rồi, nguyên Thiên Nhai không tìm thấy cửa hàng nào buôn bán tốt hơn chúng ta, hàng hóa thu vào bán ra tốc độ nhanh, cái gì đi vào đều có thể nhanh chóng tẩy trắng, nhiều chủng loại hàng hóa, ít gây nghi ngờ. Mấy thứ của lão nếu bán ở chỗ như Quần Anh hội quán, nếu nguồn không sạch sẽ, có người canh chừng ngoài cửa Quần Anh hội quán thì lão rất dễ bị nhắm vào. Chỗ chúng ta nhiều người đi vào đi ra, không ai rõ ràng lão ở trong đám đông làm gì, dù có người ngồi canh chừng cũng không thể theo dõi đối tượng nghi ngờ.

Đức Minh Đạo Trưởng ở một bên nghe lòng thầm tán thán. Kết Đan không phải thứ khác, khả năng giết người cướp của rất lớn, bình thường ít ai mua rồi bán lại.

Mấy ngày chứng kiến nhiều điều, Đức Minh Đạo Trưởng khâm phục kỹ xảo đàm phán của Miêu Nghị sát đất. Miêu Nghị kéo Đức Minh Đạo Trưởng tới cũng vì cho vị chưởng quầy này thông não, đừng cứ rập khuôn môn quy Chính Khí môn, áp dụng môn quy khỉ gió vào việc mua bán thì sớm muộn gì cũng làm cửa hàng bị lỗ vốn gốc không về, lúc đó đốt ra tro cho rồi.

Lão nhân bị Miêu Nghị thuyết phục, giữ im lặng.

Miêu Nghị rèn sắt khi còn nóng:

- Lão có biết là còn một ưu diểm nữa không?

Lão nhân ngước ánh mắt sắc bén lên:

- Ưu điểm gì?

Miêu Nghị vung tay:

- Thì đây, chỗ chúng ta là tiệm tạp hóa, cái gì đều có, đến lúc tính tiền lão cần thứ khác không cần chạy khấp nơi quá bắt mắt, trả liền cũng được, đổi với thứ lão cần cũng được, có thể một lần chuẩn bị đầy đủ thứ lão muốn.

Cái này là mạnh miệng lừa người, tiệm tạp hóa hiện tại chưa đến trình độ muốn gì có đó.

Nhưng lão nhân không biết, lão gật gù.

Miêu Nghị nói tiếp:

- Chuyện tính tiền thì lão đừng lo, lão có thể chạy mất nhưng Chính Khí tiệm tạp hóa ở đây không chạy được. Lão nên biết giá trị một gian cửa hàng trong Thiên Nhai, chúng ta buôn bán đắt, không thể vì chút đồ của lão mà trốn đi được. Ngoài ra người ký khế ước tương tự với chúng ta không chỉ có một mình lão, nếu chúng ta thật sự cuốn đồ chạy trốn thì sẽ đắc tội với nhiều người. Trừ phi Chính Khí môn không muốn lăn lộn trong Tu Hành giới. Chỉ cần ký kết khế ước là lão cứ yên tâm đi, khi nào nên đưa tiền cho lão thì không thiếu một đồng, chẳng qua bị chậm một chút. Nếu đồn ra việc đối xử đặc biệt với lão thì chúng ta cũng không tiện ăn nói với người đưa hàng khác, việc này rất quan trọng, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhường bước, không cần thảo luận về nó nữa. Lão quay về suy nghĩ kỹ lại đi, có hợp tác với chúng ta hay không là tự do của lão, chúng ta tuyệt đối không miễn cưỡng.

Lão nhân bưng tách trà lên uống một hớp, dường như đặt quyết tâm, lão đặt mạnh tách trà xuống:

- Cứ làm như ngươi nói đi.

Miêu Nghị vẫy tay, đổi Đức Minh Đạo Trưởng đi lên:

- Chưởng quầy, ký khế ước đi.

Mọi chuyện đã bàn xong xuôi nên khế ước ký rất nhanh.

Ký khế ước xong lão nhân một hơi lấy ra hơn ba trăm viên Kết Đan, trong đó có một viên Kết Đan ngũ phẩm, kém nhất cũng là tam phẩm, đa số là Kết Đan tam, tứ phẩm. Có thể nói đây là một mớ hàng hóa cung ứng giá trị lớn nhất Chính Khí tiệm tạp hóa nhận được.

Lão nhân rời đi, Đức Minh Đạo Trưởng khẽ thở dài:

- Đồ của người này e rằng nguồn gốc không đàng hoàng.

Miêu Nghị cầm một viên Kết Đan màu vàng lên ngắm nghía, chậm rãi lắc đầu nói:

- Đây không phải điều chúng ta nên lo, có chuyện chưởng quầy hãy cẩn thận chút.

Đức Minh Đạo Trưởng hỏi:

- Có chuyện gì?

Miêu Nghị mỉm cười nói:

- Bắt đầu từ hôm nay hãy âm thầm ghi lại tin tức những người cung cấp hàng không rõ lai lịch, phải ghi chú kỹ từng mua bán cái gì.

Đức Minh Đạo Trưởng kinh ngạc hỏi:

- Chẳng phải cư sĩ nói nếu bị hỏng danh dự thì không có người hợp tác với chúng ta, phải bảo vệ riêng tư của người cung cấp hàng sao?

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Điều này không xung đột với việc bảo vệ riêng tư người cung cấp hàng, chúng ta chỉ làm để hiểu rõ trong lòng. Chưởng quầy cứ làm theo lời ta nói đi, ta chỉ vì tốt cho Chính Khí tiệm tạp hóa. Sau này ta sẽ thường xuyên xem xét, hãy nhớ chuẩn bị một bản.

Đức Minh Đạo Trưởng do dự nói:

- Việc này có nên bàn bạc với nhóm chưởng môn không?

Miêu Nghị nói:

- Ta sẽ nói chuyện với chưởng môn, nhưng chưởng quầy nhớ kỹ, trừ chưởng môn ra đừng nói cho ai nghe, bao gồm Ngọc Hư Chân Nhân.

Đức Minh Đạo Trưởng ngập ngừng muốn nói lại thôi, không biết còn muốn nói điều gì.

Dưới lầu vọng lên tiếng la to quen thuộc.

- Tránh ra! Tránh ra!

Hai người chạy nhanh đến trước khung cửa sổ xem. Mợ ơi, Hạ Hầu Long Thành thô thần kinh lại mặc chiến bào giáp vàng uy phong lẫm lẫm dẫn dắt một đám thuộc hạ lao vào đám đông như mũi dao nhọn tách người ra hai bên.

Miêu Nghị nóng nảy nói:

- Bà nội nó, tên khốn này còn chưa xong sao?

Miêu Nghị và Đức Minh Đạo Trưởng lao nhanh ra, gặp hai vị Ngọc Linh Chân Nhân, Ngọc Hư Chân Nhân cũng đi ra.

Bốn người xuống lầu thấy trong tiệm kinh doanh bình thường không bị ảnh hưởng. Tên ngốc Hạ Hầu Long Thành thì chống nạnh đứng dưới mái hiên, hĩnh mũi lên trời.

Miêu Nghị bước lại gần, sắc mặt khó xem hỏi:

- Hạ Hầu thống lĩnh làm vậy là sao?

Hạ Hầu Long Thành trừng mắt:

- Chỗ của ngươi quá đông người, bản thống lĩnh sợ gây ra chuyện gì nên đích thân lại đây bảo vệ trật tự, không quấy nhiễu ngươi làm ăn chẳng lẽ còn không được?

Thật không? Ngươi có lòng tốt vậy sao? Nếu tốt bụng thì trả tiền đã nợ và trang sức lấy ra ngắm đây!

Khuôn mặt Miêu Nghị nghi ngờ hỏi:

- Việc nhỏ bình thường làm phiền thống lĩnh đại nhân đích thân ra mặt thì hơi chuyện bé xé to.

Hạ Hầu Long Thành xua tay, vui vẻ nói:

- Bản thống lĩnh trấn thủ khu tây thành, bảo vệ trật tự bản địa là bổn phận của mình, làm gì mà chuyện bé xé to.

Miêu Nghị vươn tay mời:

- Vậy thống lĩnh đại nhân tiến vào uống ly trà nghỉ chân một chút đi.

Hạ Hầu Long Thành vung tay, bộ dáng trung thành với nghề nghiệp của mình:

- Không cần, bản thống lĩnh đang làm việc. Ngươi cứ làm chuyện của mình đi, đừng lo cho ta.

Miêu Nghị câm nín. Người ta muốn người có người, muốn quyền có quyền, muốn thực lực có thực lực, muốn bối cảnh có thực lực, nhưng không có tiền, ngươi đành bó tay trước loại người này. Miêu Nghị đành mang vẻ mặt nghi ngờ cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, hắn không nghĩ ra thống lĩnh ăn cướp muốn làm cái gì, quỷ mới tin gã đến để giữ gìn trật tự.

| Tải iWin