Rất nhanh ma vân bao phủ bên trên Đại Ma cung bay cái vèo xuống dưới, chui hết vào trong. Trời xanh không mây, cửa lớn phát ra tiếng rền rĩ trầm đục từ từ mở rộng ra hẳn. Kiều công công mặc áo trắng bước ra, đứng bên bậc thang cao cao cười nhìn xuống dưới.
Kiều công công nghiêng người, đưa tay nói:
- Cô gia, lão gia cho mời.
Vân Tri Thu gật đầu với Miêu Nghị, hai người nắm tay nhau lên bậc thang.
Đến mái cong, Miêu Nghị thấy một nam nhân vạm vỡ ngồi khoanh chân trên ngai báu trong cung, mái tóc đen nhánh như mực dài tới eo, mày kiếm rậm bay xéo vào thái dương, mắt hổ lấp lóe tia sáng khiếp hồn người, mũi ưng, môi dày không râu, mặt mày uy nghiêm.
Người đó mặc giáp đen không tay, hai tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, quần ống ngắn, chân trần ngồi xếp bằng, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người từ bên ngoài đi vào.
Lòng Miêu Nghị thít chặt, khỏi phải nói, người này chắc là Ma Thánh Vân Ngạo Thiên, đệ nhất nhân tiểu thế giới.
Ngẫm lại chính Miêu Nghị còn thấy hơi buồn cười, lúc trước hắn mới bước vào Tu Hành giới nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình sẽ trở thành tôn nữ tế của Ma Thánh Vân Ngạo Thiên. Lúc ấy Vân Ngạo Thiên là truyền thuyết với Miêu Nghị, hắn nhìn kỹ gã hơn.
Vân Ngạo Thiên cũng đánh giá Miêu Nghị, thấy tiểu tử này nhìn mình mà không hề căng thẳng, sự bình tĩnh rất hiếm có, làm gã đánh giá hắn cao chút.
Vân Ngạo Thiên không biết rằng nếu Miêu Nghị là trước kia thì chắc chắn sẽ căng thẳng, nhưng sau khi đi đại thế giới, một đống Kim Liên tới lui, toàn là người tu vi xấp xỉ Vân Ngạo Thiên, thậm chí từng ngồi đối diện uống rượu với tu sĩ cảnh giới Thải Liên. Nếu nói căng thẳng thì đó là vì lần đầu tiên hắn gặp trưởng bối của thê tử.
Trên bậc thang bên dưới ngai báu, vẻ mặt Vân Nhược Song bực bội ngồi hai tay chống cằm đặt trên chân, chu môi, dường như nàng chạy vào cầu tình mà không thành công nên giận dỗi.
Vân Tri Thu hơi hâm mộ liếc qua Vân Nhược Song. Trong Đại Ma Thiên người có thể ngồi dưới bậc thang ngôi báu làm nũng chỉ còn Vân Nhược Song, lớp tôn nhi bình thường muốn gặp mặt gia gia cũng khó khăn, chứng minh gia gia cực kỳ yêu thương Vân Nhược Song. Lúc trước Vân Tri Thu cũng hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt như vậy, nhưng không thể quay về quá khứ, nàng không cách nào trở lại tâm tính tiểu nữ nhi giống Vân Nhược Song. Vân Tri Thu đã trải qua tang thương đau khổ, đã gả làm thê tử của người, không quay về tâm tính cũ được nữa.
Đi vào điện, Vân Tri Thu giật nhẹ tay áo của Miêu Nghị, hai người cùng đứng lại. Vân Tri Thu vén váy dài sau lưng cùng Miêu Nghị quỳ dưới đất, hành lễ hướng Vân Ngạo Thiên ngồi trên ngôi cao.
Hai người cùng dập đầu xuống đất:
- Miêu Nghị, Tiểu Thu, bái kiến gia gia!
Kiều công công đứng dưới bậc thang nhìn hai người lễ bái, cười càng tươi. Vân Nhược Song ngồi trên bạc thang dãnh đôi môi hấp dẫn cao hơn nữa.
Vân Ngạo Thiên ngồi khoanh chân gật đầu hướng bên dưới:
- Đứng lên hết đi.
Vân Ngạo Thiên thả chân trần xuống, chậm rãi đi xuống.
Hai phu thê cung kính đứng lên. Vân Ngạo Thiên đã đứng trước mặt Miêu Nghị, mắt hổ nhìn hắn từ trên xuống dưới, còn thi pháp điều tra người hắn. Vân Ngạo Thiên phát hiện Miêu Nghị không phải giả bộ bình tĩnh mà thật sự là không hề căng thẳng, tốc độ máu chảy, nhịp tim đập đều không khác lạ.
Miêu Nghị hơi cúi đầu bày tỏ kính ý.
Vân Ngạo Thiên đột nhiên hỏi:
- Thu tỷ nhi, hắn bình thường ở nhà chắc không khi dễ ngươi đi?
Miêu Nghị toát mồ hôi, thật sự là tán gẫu việc nhà.
Miêu Nghị vội đáp:
- Không dám!
Vân Tri Thu la lên:
- Gia gia!
Vân Tri Thu chạy tới ôm một cánh tay Vân Ngạo Thiên, làm nũng nói:
- Chỉ có ta ăn hiếp hắn!
Vân Ngạo Thiên gật đầu nói:
- Nếu hắn khi dễ ngươi thì trở về nói với gia gia, gia gia sẽ xử hắn cho.
Vân Nhược Song chạy lại ôm cánh tay Vân Tri Thu, tò mò hỏi:
- Đại tỷ bình thường ăn hiếp tỷ phu thế nào?
Vân Tri Thu chỉ trán Vân Nhược Song:
- Ngươi thì biết cái gì, tránh qua một bên!
Vân Nhược Song trợn trắng mắt, bĩu môi.
Vân Ngạo Thiên nhìn Miêu Nghị, hỏi:
- Nghe nói ngươi bỏ lại Thu tỷ nhi biến mất ba trăm năm, vừa tân hôn mà đã bỏ lại thê tử kết tóc là tại sao? Hay vì nàng hầu hạ không đủ chu đáo, không làm tròn nghĩa vụ của thê tử?
Miêu Nghị chưa trả lời Vân Tri Thu đã xen vào:
- Gia gia! Là ta kêu hắn bế quan tu luyện, hôm đại hôn động tĩnh quá lớn, ta kêu hắn đi Tinh Túc Hải né sóng gió.
Vân Ngạo Thiên liếc Vân Tri Thu, không cần biết là thật hay giả, chẳng cần biết có phải che giấu gì không, nàng đã nói vậy thì gã không hỏi nữa.
Vân Ngạo Thiên nhìn cách ăn mặc của Vân Tri Thu, hỏi:
- Nghe nói là Mục Phàm Quân đưa bộ đồ này cho ngươi?
- Đúng vậy!
Nói tới việc này Vân Tri Thu không kiềm được hỏi:
- Gia gia, có phải có gì không ổn?
Vân Ngạo Thiên trêu ghẹo:
- Có gì không ổn được? Mặc mấy bộ đồ thì có gì không ổn? Chắc ngươi không đến nỗi không có chút can đảm này đi? Nàng nguyện ý cho thì ngươi cứ mặc, đỡ tốn tiền của mình, là việc tốt. Không có lý nào có lợi mà không chiếm đúng không?
Thật sự là tán gẫu việc nhà, Vân Ngạo Thiên không biểu hiện ra khí thế hùng hổ với Miêu Nghị, giọng điệu bình hòa trò chuyện vài câu. Chỉ dặn Miêu Nghị sau này phải đối xử tốt với Miêu Nghị, không thì sẽ không tha cho hắn, là lời trưởng bối nhà mẹ đẻ hay nói.
Với tôn nữ tế này thì Vân Ngạo Thiên chẳng có gì vừa lòng hoặc bất mãn, ít nhất có thể liều mạng vì tôn nữ của mình, có chút can đảm dám làm dám chịu vậy là được rồi. Không ai hoàn mỹ, Vân Ngạo Thiên lợi hại mấy cũng không thể yêu cầu vì là tôn nữ của mình mà phải gả cho người hoàn mỹ không khuyết điểm, đó là không hiện thực. Chỉ cần không bị bệnh nặng gì là đủ rồi, tôn nữ của gã cũng không phải người hoàn mỹ. Tất nhiên nếu là người có thù máu với nhà mình như Phong Huyền thì Vân Ngạo Thiên tuyệt đối không đồng ý.
Cuộc sống phu thê có hòa thuận hay không chẳng phải việc Vân Ngạo Thiên nên lo, đã lựa chọn thì gặp hậu quả chua cay mặn đắng gì đều phải do Vân Tri Thu gánh chịu. Vân Ngạo Thiên cùng lắm đứng ở lập trường gia gia hoặc người nhà mẹ đẻ khi cần thiết cung cấp chút giúp đỡ, với điều kiện là không làm hại ích lợi của Vân gia.
Vân Ngạo Thiên dùng thân phận trưởng bối răn dạy Miêu Nghị xong lời dạy Vân Tri Thu hơi nặng chút.
- Thu tỷ nhi, người xưa có câu lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó là chí lý. Gả cho Miêu Nghị rồi thì ngươi là người của hắn, sau này phải luôn lo lắng mọi điều cho hắn, đặt ích lợi của Miêu gia lên trước nhất, ích lợi của Vân gia là thứ hai. Sau này nếu hắn có đối địch với ta thì phu thê hai ngươi cứ việc tới đây, không cần nương tay với ta, chính ta cũng sẽ không nhẹ tay cho các ngươi. Nếu hắn chết trên tay ta thì ngươi còn có thể quay về Vân gia, nhưng trước đó phải giúp phu dạy nhi, làm tròn trách nhiệm một thê tử, đây là căn bản an thân gửi phận của một nữ nhân. Vân gia có như ngày hôm nay là được một nửa công lao của nữ nhân. Hãy đường đường chính chính chăm lo cho nhà mình, nữ nhân không thể lo nhà mình mà nói là lo cho nhà mẹ đẻ thì đúng là buồn cười, đừng khiến gia gia khinh thường ngươi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1394: Mới gặp Vân Ngạo Thiên (Hạ)
Chương 1394: Mới gặp Vân Ngạo Thiên (Hạ)