Miêu Nghị hầu như không nghĩ nhiều, hắn chắp tay chào nữ hầu, bay lên trời đi nhanh.
Thấy Miêu Nghị đi hướng bắc, nữ hầu lập tức xoay người bước nhanh biến mất trong hắc ám.
Với tu vi của Miêu Nghị thì bay đi trăm dặm không mất thời gian quá lâu, dưới ánh trăng hắn một đường bay nhanh, chốc lát sau thấy rừng rậm bình nguyên mênh mông. Địa thế nơi đây không bằng phẳng, vì bảo tháp Linh Lung ngày xưa bị phá, thứ bùng nổ trong tháp san bằng đất đai. Tình hình lúc đó vô cùng thê thảm, trải qua năm tháng trăm ngàn năm mới lại dựng dục ra sức sống dạt dào.
Đến nơi đây tìm mục tiêu rất rõ ràng, vì sau khi tháp bị phá khu trung tâm đọng lại nhiều vật nên địa thế cũng khá cao, dọc theo bình nguyên dần dần đi lên cao là đúng đường.
Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống đỉnh núi cao cao, hắn nhìn quanh bốn phía. Trăng thanh gió mát, bốn phía núi rừng như biển âm u tĩnh lặng. Nơi đây là khu đất cũ Linh Lung tông, không thấy gì hết.
Không hiểu sao Miêu Nghị nảy lòng cảnh giác, hắn đến không chút che giấu, bằng vào tu vi của đám người Nhạc Thiên Ba không thể nào không phát hiện ra hắn. Miêu Nghị mơ hồ nhận thấy có điều không đúng.
Thật ra đã đến đây rồi thì Miêu Nghị nghĩ nhiều cũng vô ích. Miêu Nghị chậm rãi quay đầu nhìn sau lưng, một người chậm rãi xuất hiện dưới sườn núi, một nữ nhân bước chậm ra khỏi ánh trắng. Ánh mắt Miêu Nghị âm trầm, người đó là Cơ Mỹ Mi!
Bốn người xuất hiện hai bên sau lưng Cơ Mỹ Mi, là bốn vị Quân Sử của Yêu quốc, bọn họ vây quanh đỉnh núi.
Bốn phía có tiếng bước chân vang lên, Miêu Nghị quay đầu nhìn, con ngươi co rút. Lại một nữ nhân xuất hiện, Thôi Vĩnh Trinh, Thôi Vĩnh Trinh đệ tử của Đạo Thánh Phong Bắc Trần.
Sau lưng Thôi Vĩnh Trinh xuất hiện bốn người, bốn vị Quân Sử của Vô Lượng quốc đứng ra vây quanh nửa bên đỉnh núi.
Mười người bao vây đỉnh núi nhốt Miêu Nghị vào giữa, ai nấy nhìn hắn chằm chằm, hoặc mặt không biểu tình, hoặc hờ hững, hoặc khinh thường, hoặc khuôn mặt châm chọc.
Mười người này trừ Cơ Mỹ Mi ra còn lại toàn là tu sĩ cảnh giới Kim Liên.
Miêu Nghị từ ban đầu hoảng hồn đến dần bình tĩnh lại, có hoảng cũng vô dụng. Cách bên Linh Lung tông quá xa, phía xa có dãy núi ngăn cách, dù đánh nhau chưa chắc bên kia nghe được tiếng động. Bằng vào tu vi của Miêu Nghị đừng mơ trốn khỏi tay đám người này, hắn không nhanh bằng người ta.
Xem tình hình thì là cố ý dụ Miêu Nghị tới đây, người ta chắc chắn không cho hắn cơ hội sống.
Đến giờ này khắc này nếu Miêu Nghị còn không biết chính mình bị lừa thì đúng là đồ ngốc.
Miêu Nghị chậm rãi xoay người nhìn bốn phía, không thấy người Tiên quốc tham gia nhưng lửa giận trong lòng hắn khó tả.
Miêu Nghị có thể xác định bên Tiên quốc có người tham gia việc này, là nữ hầu của An Như Ngọc dụ hắn tới đây. Có thể chính xác chỉ Miêu Nghị vào ngay cạm bẫy, hắn chắc chắn việc này liên quan tới An Như Ngọc, không thì nữ hầu của nàng không cần làm như thế.
Tiện nhân An Như Ngọc muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Cảm giác trong lòng Miêu Nghị rất phức tạp. Rõ ràng là lão tử chịu thiệt, là lão tử bị nữ nhân của ngươi cưỡng hiếp vậy mà ngươi muốn giết ta, đây là đạo lý gì?
Bên Cơ Mỹ Mi, Thôi Vĩnh Trinh muốn giết hắn thì Miêu Nghị còn hiểu được, dù sao hắn giết nhi tử của Cơ Mỹ Mi, giết tôn tử của Phong Bắc Trần. Nhưng An Như Ngọc muốn giết hắn, Miêu Nghị không nghĩ ra nữ nhân kia nghĩ như thế nào. Miêu Nghị từng đoán An Như Ngọc sẽ làm khó dễ nhưng hắn không ngờ hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Mãi đến lúc này Miêu Nghị ngước nhìn trăng sáng trên cao, hắn mới hiểu Tần Tịch nhắc nhở là có ý gì, tại sao nàng dặn hắn đừng tự tiện rời khỏi Linh Lung tông. Thì ra người ta sớm biết hắn có rắc rối, nàng hoàn toàn có ý tốt, tiếc rằng vì đứng ở phía đối lập nên Miêu Nghị không nghe vào tai.
Dù cho Miêu Nghị thêm một cơ hội thì hắn vẫn sẽ không nghe theo, lý do đơn giản là... ai đi nghe lời khuyên của quân địch!
Đúng là hắn qua sơ sẩy, mang theo Kí Chủ tứ phương thì không đến mức rơi vào hiểm cảnh như vậy. Miêu Nghị thật tình không ngờ bên Tiên quốc sẽ hố hắn vào lúc này.
Hai tay Miêu Nghị hơi giang ra, sương mù màu vàng bao phủ người hắn, bộ chiến giáp Thiên Đình có lực phòng ngự rất tốt khoác lên người. Miêu Nghị giơ một cánh tay ngang ngực, trường đao màu tím cướp từ linh đảo kéo xéo dưới đất. Miêu Nghị lật tay lại, một trái cây tinh hoa tiên thảo hiện ra, hắn nuốt cái ực, còn nửa trái thì lật tay cất vào.
Trên người hắn đã không có tinh hoa tiên thảo, Miêu Nghị dùng hết lúc bị nhốt trong Huyết Ma trận rồi, chỉ có một trái tinh hoa tiên thảo.
Nhìn Miêu Nghị gặm trái cây thì mọi người sửng sốt, chưa từng thấy thứ đó, cũng rất tò mò chiến giáp trên người hắn, phong cách bọn họ chưa từng thấy.
Cơ Mỹ Mi âm trầm cười nói:
- Miêu tặc, năm xưa nhi tử của ta chết tại đây, ngay chỗ này chết trên tay của ngươi, hôm nay trở lại chốn cũ có cảm tưởng gì?
Cơ Mỹ Mi cười toe, cười người run rẩy, tiếng cười chất chứa thê lương.
Miêu Nghị lạnh lùng cười:
- Các ngươi rất giỏi, đối phó một mình ta mà xuất động chín tu sĩ Kim Liên, quá xem trọng Miêu Nghị ta đây rồi!
Thôi Vĩnh Trinh khâm phục sự bình tĩnh của Miêu Nghị, đến nước này rồi còn bình tĩnh không chút hoang mang, tâm tính khá hiếm thấy.
Thôi Vĩnh Trinh gật đầu nói:
- Đúng là hơi chuyện bé xé ra to, nhưng tiểu tặc nhà ngươi trải qua nhiều trận trượng mà vẫn sống tiếp được, nên chúng ta phải cẩn thận hơn hết. Tất nhiên chủ yếu vì sợ ngươi mang giúp đỡ tới, không ngờ bên Tiên quốc làm rất đẹp, không biết dùng cách gì mà chỉ một mình ngươi lại đây, bớt việc nhiều.
Miêu Nghị hỏi tới:
- Bên Tiên quốc là ai cấu kết với ngươi hại ta?
Miêu Nghị đoán là An Như Ngọc nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Cơ Mỹ Mi cười khúc khích:
- Người sắp chết biết nhiều làm gì.
Miêu Nghị quay đầu nhìn, chủ động khiêu khích:
- Cơ Mỹ Mi, ngươi muốn báo thù cho nhi tử đúng không? Miêu mỗ ở đây, ai dám đấu đơn với ta? Cơ hội lấy đầu kẻ thù báo thù cho nhi tử của ngươi ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua?
Khuôn mặt Cơ Mỹ Mi vặn vẹo vì bị lời nói của Miêu Nghị kích thích:
- Con thú bị nhốt trong lồng, sắp chết đến nơi còn muốn cắn người? Ta tới xem ngươi chết như thế nào, ngươi không cần kích ta, Phong Huyền cũng không đánh lại ngươi, ta không mạnh hơn Phong Huyền bao nhiêu, cẩn thận chút thì tốt hơn.
Cơ Mỹ Mi chắp tay với mọi người:
- Các vị xin hãy nể mặt tiểu muội bắt người sống đi, ta muốn lăng trì hắn, cho hắn nếm mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong. Ta muốn hành hạ hắn từ từ, khiến hắn hối hận đi tới trên đời này!
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Nên nể mặt nhỉ?
Miêu Nghị phất tay chỉ hướng Cơ Mỹ Mi:
- Tiện nhân, chưa biết là ai chết! Nếu ta không chết thì bảo đảm ngươi sẽ hối hận nói lời này ra! Nếu Miêu mỗ không nhớ lầm thì năm xưa trong Tây Túc Tinh cung Vân Quảng luôn muốn ngủ ngươi, nếu Miêu mỗ không chết thì sẽ tác hợp cho người!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1408: Rơi vào cạm bẫy
Chương 1408: Rơi vào cạm bẫy