Chỉ là thân thể hắn lúc này từ thế rơi thẳng xuống đất lại biến thành ngang. Miêu Nghị tiến vào trong thông đạo bên dưới.
Tới cuối cùng, quả thực là bị thứ gì đó ngăn cản. Miêu Nghị thi pháp dùng Hỏa diễm vô hình ngăn cản đám nước đen như mực kia để xem xét chung quanh. Nhìn qua hắn thiếu chút nữa đã giật mình. Chỉ thấy một trước mặt có một con rết thân dài hơn mười trượng, màu xanh, đang bị mấy dây xích màu đỏ khóa lại. Trên người còn có từng cái đinh lớn bằng cánh tay, ước chừng có vài chục cái. Thân thể con rết màu xanh này rất dữ tợn, khủng bố, nhìn qua vô cùng dọa người.
Miêu Nghị đang kỳ quái vật này sống hay đã chết. Đột nhiên nhìn thấy cái râu bên mép của đầu quái vật kia khẽ động, phun ra một cỗ khói đen như mực, lao thẳng về phía Miêu Nghị.
Hai vai Miêu Nghị run lên, bên ngoài thân thể xuất hiện một tầng hỏa diễm vô hình ngăn cản. Khói đen lập tức bị đốt thành khói bụi.
Không ngờ vẫn còn sống. Nhìn hai cái râu mép cực lớn trên người con rết bị xích, Miêu Nghị không khỏi hít sâu một hơi. Thứ đồ chơi này không biết bị vây ở đây bao nhiêu năm? Không ngờ vẫn không chết.
Nói là không chết, nhưng mà con rết này cũng chỉ nhúc nhích hai cái, lại trở nên bất động.
Miêu Nghị đã đại khái hiểu rõ, nước màu đen chứa độc dưới đáy hồ hơn mười phần chính là công lao của con rết này. Rất có thể là người tạo ra bảo tàng cố ý khóa con rết này ở đây tạo thành một tầng chướng ngại.
Không cần phải nói, bị xích như vậy còn không chết. Con rết này nhất định là lão yêu quái. Hơn nữa nhất định là người tu vi rất lợi hại. Yêu nghiệt bình thường bị như vậy sẽ không sống được lâu. Miêu Nghị muốn giải cấm chế trên người nó, hỏi một chút xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mà nghĩ lại, đầu óc mình quá có vấn đề. Trêu vào đầu quái vật không biết rõ chi tiết này chẳng khác nào là chán sống cả.
Nơi này là tận cùng, nước chảy xuống phía dưới. Chỉ là cửa vào lại bị con rết màu xanh khổng lồ này ngăn cản.
Ánh mắt quét qua bốn phía, Miêu Nghị nao nao, phát hiện ra trên vách động có dấu vết con người mở ra. Ôm tâm tư tìm hiểu, Miêu Nghị nhất định phải đi qua xem. Hắn tạm thời bỏ qua con rết bên này, đi theo thềm đá có dấu vết con người mở ra kia đi lên. Sau khi đi theo thềm đá chừng mấy chục thước. Trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, một thạch thất cực kỳ đơn sơ hiển hiện, trên đỉnh động có khảm nạm một khỏa Dạ minh châu chiếu sáng bên trong.
Bởi vì nguyên nhân địa thế, ngước ngầm không chảy tới nơi này. Miêu Nghị dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức họa được khắc trên bức tường đá trước mặt. Lại là nữ tử đang bay lên trời kia, bất quá lần này là phù điêu, chỉ là trên tay nàng có nắm một một kim loại đen bóng, một nửa khảm vào trên bức tường đá.
Không gian trong thạch thất không lớn, đoán chừng chưa tới hai trượng, chẳng lẽ đây là nơi giấu bảo tàng?
Miêu Nghị thi pháp điều tra bức tường chung quanh một lần, cũng không phát hiện ra giấu thứ gì bên trong. Hắn há hốc mồm, lại nhìn qua thạch thất nhỏ bé này. Những thứ có thể nhìn thấy đều hiện lên trước mặt, nào có thứ gì có thể ẩn tàng chứ? Không phải chứ? Bảo tàng Chí tôn ma đạo đâu? Lão tử phí công phu lớn như vậy chẳng lẽ là đùa giỡn lão tử?
Nhưng mà nghĩ lại, bảo tàng này phí công phu lớn như vậy bố trí, không có khả năng là nói giỡn. Ánh mắt cuối cùng nhìn vào trên viên cầu kim loại màu đen trên tay nữ tử bay lên trời kia. Cả thạch thất này cũng chỉ có dị vật là thứ này, nhìn kỹ qua dường như cũng có chút quen mắt. Miêu Nghị vươn tay chộp một cái, một tiếng răng rắc vang lên, viên ngọc bằng kim loại màu đen này rời khỏi vách tường bay tới tay hắn. Miêu Nghị thi pháp điều tra, phát hiện ra có chỗ kỳ quặc, đây là một kiện pháp bảo đơn giản.
Sau khi rót pháp lực vào, viên ngọc bằng kim loại màu đen này vang lên tiếng đùng đùng không dứt. Trong lòng Miêu Nghị cuồng hỉ, chẳng lẽ đây là Bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết?
Nhưng mà đợi tới lúc viên ngọc bằng kim loại màu đen này trải rộng trong lòng bàn tay, ánh mắt Miêu Nghị nhìn lên trên. Lần này hắn há hốc mồm, thất thanh nói:
- Con mẹ nó, có lầm hay không?
Trong lòng bàn tay hắn không ngờ là một bộ địa đồ, giống như bức địa đồ hắn đã từng nhìn qua trong tay Chung Ly Khoái. Bên cạnh có một bức họa nữ tử bay lên trời, bên dưới lại có hai hàng chữ Tiên hiệp hữu lộ duyên vị tẫn, huyết hải vô nhai bạch cốt chu.
Đáng hận nhất là trên địa đồ cũng có hai chữ địa và ma vô cùng rõ ràng.
Lại là bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết? Miêu Nghị có cảm giác như phát điên, phí công phu lớn như vậy, thậm chí còn bị Quần anh hội nhìn chằm chằm vào. Lại tốn vài năm giày vò, lại tìm được địa đồ giống thứ trong tay Thiên hành cung như đúc. Đây không phải là đùa giỡn người hay sao?
Dưới sự giận dữ Miêu Nghị muốn ném tấm địa đồ này đi, nhưng mà rất nhanh hắn lại ồ lên một tiếng. Ánh mắt tập trung vào địa đồ trong tay, dần dần phát hiện ra chỗ không giống với địa đồ trong tay Thiên hành cung. Đó chính là văn tự bên ngoài địa đồ. Tấm địa đồ trong tay Thiên hành cung, ít nhất là phần địa đồ phục chế kia hắn từng cẩn thận nghiên cứu qua. Không nói tới mức sao chép không có chút sai sót nào, nhưng mà đánh dấu ba ngọn núi bên trên địa đồ kia cũng không còn. Phía trên này đánh dấu một nơi khác.
Sau khi cẩn thận xác nhận, Miêu Nghị dở khóc dở cười. Vì tìm tấm địa đồ này hắn phải đi vòng vo lâu như vậy, không biết có đáng hay không? Sẽ không phải lại tìm được một tấm địa đồ khác đó chứ?
Miêu Nghị vẫn có cảm giác như bị đùa giỡn, vẫn muốn hủy cái địa đồ này. Nhưng mà ngẫm lại, hắn vẫn không ra tay được. Hắn nghiến răng nghiến lợi đi loạn vài vòng trong thạch thất. Sau đó lại nâng tấm địa đồ kia lên nghiên cứu. Cứ như vậy đã ngẩn ngơ trong thạch động này được một ngày.
Ngày hôm sau, Miêu Nghị buông tha. Chi tiết trên tấm địa đồ này còn có thể dễ nói, có thể hiểu được, nhưng mà tinh tượng đồ bên ngoài không biết nên ra tay thế nào. Vũ trụ lớn như vậy, hắn cũng không quá quen thuộc với đại thế giới, lại không thể lấy ra cho người khác hỗ trợ nghiên cứu. Tinh tượng đồ bên trên có quỷ mới biết là ở đâu.
Cứ như vậy mà buông tay hắn không cam lòng, nhưng mà muốn nghiên cứu lại không biết nên ra tay từ đâu. Hắn quyết định vẫn nên đi tới Thiên hành cung, bên kia có kinh nghiệm phá giải tấm địa đồ này. Nghĩ biện pháp đi tới chỗ người ta nghe ngóng qua môt chút. Chỉ là làm sao để cho bên kia hộ tống hắn rời khỏi đây. Ở Thiên hành cung dù sao cũng an toàn hơn nơi này. Dù sao hắn cũng có giao tình với bên Thiên hành cung, chuyện bên này chính hắn cũng không dám cam đoan. Nhanh chóng rời khỏi là tốt nhất.
Hắn lấy ra Tinh linh liên hệ với Chung Ly Khoái, đợi tới lúc Chung Ly Khoái đáp lại, Miêu Nghị mới yên lòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1501: Bảo tàng trong hồ
Chương 1501: Bảo tàng trong hồ