Miêu Nghị nhìn chằm chằm ngọc trai to lớn một lúc, hắn sờ cằm thầm nghĩ to vậy thì thôi, còn bắn điện, loại ngọc trai như vậy đúng là được mở rộng tầm mắt.
Nhưng đây không phải là điều Miêu Nghị quan tâm, thấy cảnh tượng giống y như lúc giam cầm yêu tu là hắn biết ngay mình tìm đúng chỗ, hắn chỉ muốn giữ báu vật chứ không muốn chọc vào rắc rối khác. Không biết là quái vật đẳng cấp gì bị nhốt ở đây, không biết là tốt hay xấu. Tóm lại Miêu Nghị đã tìm được chỗ giấu kho báu, sau này có chuyện gì cần làm sáng tỏ hoặc có gì cần thiết thì lại đi một chuyến là được.
Vì thế Miêu Nghị cầm kiếm nhìn đông ngó tây tìm kho báu.
Bỗng có tiếng rọet, Miêu Nghị vụt ngoái đầu nhìn ngọc trai to. Đống thịt ngọc trai mấp máy nổi lên khuôn mặt người ướt nhẹp, có đường nét mũi miệng, có mắt nhưng chỉ một con mắt dựng ngược, con mắt màu lam to cỡ một người nhìn Miêu Nghị chằm chằm, hắn có thể thấy mình phản chiếu trong đó.
Cái miệng nhớp nháp há ra lộ răng cưa sắc bén trắng phau.
Ngọc trai phun ra thanh âm:
- Đã nghe ta triệu hoán đến đây tại sao còn đứng đó? Không mau rút kim dài, gậy đóng đinh chân thân của ta ra đi? Mau, bị nhốt nhiều năm khiến ta nôn nóng muốn đi ra ngoài, nhanh chóng!
Biết nói?
Miêu Nghị giật nảy mình ngạc nhiên nhìn ngọc trai, suýt rớt cằm xuống đất.
Miêu Nghị nghe giọng nói này rất quen, hắn nhanh chóng nhớ ra, giọng nói không ra nam hay nữ này đúng là thanh âm vang bên tai làm hắn suýt gục ngã. Không lẽ...
Miêu Nghị rút kiếm chỉ vào đường nét khuôn mặt nổi trên thịt ngọc trai:
- Lão yêu quái, là ngươi đang nói chuyện?
Miệng ngọc trai mọc răng cưa trắng phau sắc bén cứng lại, há to ra, biểu tình trên mặt khó tin:
- ...
Một lúc lâu sau nó hét chói tai:
- Không thể nào! Ngươi không bị ta khống chế?
- Thật sự là ngươi nói chuyện?
Miêu Nghị lòng sợ hãi thấy đối phương bị trói không thể nhúc nhích thì thở phào, nếu không hắn chẳng biết phải làm sao đối diện lão yêu quái gì đó.
Miêu Nghị nói:
- Ta không quen ngươi thì tại sao bị ngươi khống chế được?
Ngọc trai to kinh ngạc nói:
- Ngươi không cảm nhận được ta triệu hoán chút nào sao?
Nói đến triệu hoán thì Miêu Nghị liên tưởng việc lúc trước, nhớ tới phụ thân dù chết cũng quyết chạy tới, nhớ tới xương trắng chất chồng xung quanh.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Người vật phạm vi trăm dặm đều bị ngươi giở trò quỷ?
Ngọc trai to hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ từng có tu sĩ xâm nhập phạm vi trăm dặm? Bên ngoài không phải hoang tàn vắng vẻ? Nếu không tại sao nhiều năm rồi không thấy ai đến đây cứu ta?
Cảm xúc của nó hơi kích động.
Miêu Nghị đã hiểu, thì ra người xâm nhập phạm vi trăm dặm sẽ trở nên mất lý trí đúng là do yêu quái kia giở trò quỷ. Hóa ra yêu quái muốn khống chế người tới cứu nó, lúc trước phụ nhân kia dù chết cũng muốn xuống dưới vì cứu nó, xương trắng trong hồ chắc đa số nguyên nhân chết giống y như phụ nhân.
Miêu Nghị cũng hiểu tại sao yêu quái có năng lực lớn như vậy mà không thể thoát khốn, vì có người ở bên ngoài giở trò, tuy chỉ làm một chút nhưng cắt đứt hy vọng thoát khốn nhiều năm của yêu quái.
Đạo lý rất đơn giản, người bị yêu quái khống chế đã mất lý trí, không có năng lực bình thường chống cự, khi nhảy vào hồ thì không vượt qua được ải sâu rậm rạp. Tức là người cắt đứt hy vọng chạy trốn của yêu quái kia chỉ tùy tay ném ít sâu vào hồ, không tốn chút sức nào. Người bày cục này làm nhẹ mà thâm.
Miêu Nghị hỏi dò:
- Ngươi bị nhốt bao lâu?
Ngọc trai to đáp:
- Không biết, ít nhất cỡ mười vạn năm.
Chỉ vì những con sâu nhỏ mà nhốt lão yêu quái ít nhất mười vạn năm. Miêu Nghị toát mồ hôi, không nỡ nhẫn tâm nói ra sự thật cho đối phương nghe.
Miêu Nghị không kìm được tò mò hỏi:
- Ngươi là ai? Ai nhốt ngươi ở đây?
Ngọc trai to nói:
- Ta là Thận Me đại tướng dưới tay Yêu Chủ. Chỉ vì đại thế của Yêu Chủ mất, không muốn hy sinh vô ích nên khuyên huynh đệ chúng ta giải tán đi tương lai tự do. Không biết ai truyền lời ta nói vào tai Bạch Chủ, chọc giận Bạch Chủ nên bị đánh thương nặng nhốt tại đây.
Miêu Nghị há hốc mồm:
- ...
Vị này là đại tướng dưới tay Yêu Chủ trong truyền thuyết sao? Mợ ơi, gặp đại nhân vật rồi.
Miêu Nghị hét thất thanh:
- Ngươi bị Bạch Chủ giam cầm?
Ngọc trai to cười nói:
- Không biết hiện giờ đại thế thiên hạ ra sao? Bạch Chủ ở đâu?
Miêu Nghị nhìn quanh hang đá, nỗi lòng rung động khó tả. Chẳng lẽ đất giấu kho báu mà hắn tìm trước đây toàn do Bạch Chủ bài bố?
Miêu Nghị ngừng một lúc, nói:
- Thiên hạ đã không còn Bạch Chủ, Yêu Chủ. Thiên hạ bây giờ chỉ có hai chủ nhân là Phật Chủ, Thanh Chủ.
- Ha ha ha!
Ngọc trai to Thận Mê cuồng cười không dứt, trong tiếng cười hụt hơi trống rỗng, nó bị nhốt nhiều năm nên kiệt sức, cố chống tới bây giờ chưa chết đã là siêu may mắn.
Trong tiếng cuồng cười chất chứa đắc ý nói:
- Ta biết ngay sẽ như vậy! Tiểu huynh đệ, làm phiền nhổ cấm chế kiềm giữ trên người của ta ra, chờ khi ta thoát khốn sẽ không bạc đãi ngươi!
Miêu Nghị không cho là đúng khẽ ừ, hỏi:
- Không bạc đãi thế nào?
Thận Mê nói:
- Tu vi của ta đến Hiển Thánh nhất phẩm, muốn tìm chút tài vật báo đáp ngươi là chuyện rất dễ dàng.
Nghe câu đó Miêu Nghị giật nảy mình, trên tu vi Thải Liên là Hóa Liên, trên Hóa Liên là Hiển Thánh. Đến tu vi Hóa Liên thì ảo ảnh hoa sen giữa trán đã tan biến, sẽ cho ra đồ án riêng của tu hành giả. Tu vi đến Hiển Thánh thì ảo ảnh giữa trán sẽ từ hư hóa thực.
Hóa Liên và Hiển Thánh là đại cảnh giới pháp lực vô biên!
Không uổng là thuộc hạ của Yêu Chủ, tu vi đến cảnh giới Hiển Thánh!
Miêu Nghị lặng im, không biết thật giả thế nào nhưng chắc hẳn đối phương không cần lừa hắn làm gì. Người khiến Bạch Chủ tự mình trấn áp thì chắc chắn tu vi không thấp bao nhiêu.
Thấy Miêu Nghị không lên tiếng, Thận Mê nói tiếp:
- Ngươi muốn cái gì cứ nói, chờ sau khi ta thoát khốn sẽ cố gắng tìm giúp ngươi, hứa không bạc đãi!
Thận Mê không nói còn đỡ, có lẽ Miêu Nghị sẽ suy xét, nhưng nghe xong câu này thì hắn nhướng mày. Lão yêu quái vì thoát khốn tỏ rõ sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì, người mặc kệ có làm được hay không đều sẽ leo lẻo đồng ý thì không đáng tin.
Miêu Nghị cũng suy xét bản thân, hắn có tài đức gì khiến cao thủ cảnh giới Hiển Thánh làm này làm nọ cho mình? Nêu điều kiện với loại người này không chừng vừa được thả ra thì chuyện làm đầu tiên là người lạnh đập chết hắn.
Đối phương đã biết đại thế thiên hạ hiện giờ, Thận Mê là đại tướng dưới tay Yêu Chủ sẽ cho Miêu Nghị sống sót ra ngoài lộ bí mật của nó sao? Người ta muốn giết con tép riu như hắn không chút gánh nặng tâm lý.
Bởi vậy nhìn từ mặt nào thì thả lão yêu quái ra quá nguy hiểm, Miêu Nghị không có sức đánh lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1812: Đại tướng yêu chủ
Chương 1812: Đại tướng yêu chủ