TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 2009: Máu chảy thành sông (Thượng)

Từ Đường Nhiên chỉ vào xác chết dưới đất:

- Hai người này quả nhiên không đồng lòng với chúng ta, lén giấu vật phẩm thanh tiễu, bị phát hiện còn giết người diệt khẩu. Chúng giết hai thuộc hạ của ta, may mắn ta phản ứng nhanh chỉ ăn một thương của Cung Vũ Phỉ, không thì đã chẳng còn đứng đây.

Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường cùng chết? Tình cờ vậy sao?

Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa liếc nhau, tràn đầy ẩn ý liếc Từ Đường Nhiên giả bộ như không có việc gì móc tinh hoa tiên thảo ra hút. Ba người không nói gì, cùng nhìn xuống dưới.

Mấy người thống kê sơ tình huống, Phục Thanh móc tinh linh ra liên lạc với Miêu Nghị.

Miêu Nghị vẫn còn trên hồ trong Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, hắn dựa vào lan can đứng bên hồ nước ngoài lầu các, gió thổi mặt hồ, trăng sáng gợn sóng mang đến mùi máu nồng nặc từ đại sảnh.

Không chỉ Phục Thanh liên lạc với Miêu Nghị, rất nhiều người tìm hắn. Bích Nguyệt Phu Nhân, nhị tổng quản Lan Hương, Khấu Văn Lam, Hạ Hầu Long Thành...

Hiển nhiên lần này không đột ngột như lần đầu tiên Miêu Nghị hành động, những cửa hàng đã có lòng đề phòng từ trước thì cá lọt lưới cũng nhiều. Tin cửa hàng bị đóng cửa chắc chắn đã truyền ra, khỏi đoán cũng biết bọn họ liên lạc với Miêu Nghị để hỏi tình huống, không thì đã chẳng tập trung vào cùng một lúc liên tìm hắn, không ngừng liên lạc.

Miêu Nghị không để ý, hắn suýt bị ám sát, hiện đang rất bận, không rảnh để ý.

Miêu Nghị lấy tinh linh liên lạc với Phục Thanh ra, hỏi: Tình huống thế nào?

Phục Thanh: Đã đóng cửa hơn năm trăm cửa hàng, nhưng nhiều người chạy mất, đếm sơ khoảng hai, ba trăm người bỏ chạy. Bốn cửa thành đóng kín nên chắc không trốn được, có lẽ núp đâu đó trong thành. Đang định thả lưới điều tra, hiện bắt được tám ngàn ba trăm sáu mươi hai người đè quỳ ở cửa Thủ Thành cung, xử lý thế nào đây?

Mặt Miêu Nghị không biểu tình lắc tinh linh trả lời: Bỏ chạy thì thôi, mặc kệ mấy đứa đó, người bị bắt thì... chém!

Phục Thanh hỏi lại lần nữa: Thật sự chém?

Miêu Nghị ngước nhìn trăng sáng, mặt không biểu tình chỉ đáp lại hai chữ: Chém ngay!

Chém ngay! Hai chữ sốt ruột như sợ đêm dài lắm mộng.

Phục Thanh đứng trên bậc thang trước cửa Thủ Thành cung, tay cầm tinh linh không biết nên nói cái gì, nhìn chằm chằm đông nghịt người quỳ bên dưới.

Ưng Vô Địch hỏi:

- Đại nhân nói sao?

Phục Thanh chậm rãi phun ra hai chữ:

- Chém ngay!

Ưng Vô Địch nhướng mày.

Từ Đường Nhiên theo lẽ đương nhiên nói:

- Đại thống lĩnh đã ra lệnh vậy làm theo đi.

- Khoan đã!

Mộ Dung Tinh Hoa ngăn cản:

- Ta muốn xác nhận lại.

Mộ Dung Tinh Hoa nhanh chóng móc tinh linh ra liên lạc với Miêu Nghị, sau đó nàng lặng đi, vì nhận câu trả lời không khác gì Phục Thanh.

Ba người thấy Mộ Dung Tinh Hoa không nói nữa thì đã hiểu.

Cái gì gọi là ra lệnh một tiếng máu chảy thành sông? Đây chính là quyền thế!

- Trảm! Trảm! Trảm! Trảm!

Thống lĩnh trong bốn thành cùng ra lệnh, thanh âm quanh quẩn, mọi người có mặt rơi vào tĩnh lặng.

Muốn chém chúng ta sao? Đám người đang quỳ hết hồn. Nói bó tay chịu trói chờ thẩm vấn rõ ràng nếu không liên quan việc ám sát sẽ tha cho bọn họ, vậy sao bây giờ không thẩm vấn gì hết?

Đám người vây xem muốn nhìn đại thống lĩnh xử lý thế nào, một số người chưa gặp mặt Ngưu Hữu Đức còn muốn xem thử Ngưu Hữu Đức nổi tiếng như cồn có dáng vẻ thế nào. Kết quả không thấy bóng Ngưu đại thống lĩnh đâu đã nghe lệnh chém.

Trong đám đông, đàn thê thiếp của Ngưu đại thống lĩnh tim đập chân run.

Phập!

Mãi khi đồ đao chém rớt cái đầu thứ nhất thì hiện trường rơi vào kinh khủng, náo động, hoảng loạn.

- Tại sao giết chúng ta? Chúng ta có tội gì?

- Đã nói bó tay chịu trói đầu hàng sẽ không giết!

- Không!

Tiếng gào thét khủng hoảng, tiếng la ó thê lương ầm ĩ trước Thủ Thành cung.

Hơn tám ngàn người quỳ dưới đất mất kiểm soát, dù pháp lực bị kiềm chế nhưng vì sống sót bọn họ điên cuồng va chạm bốn phía.

Lúc này bọn họ mất pháp lực giúp đỡ không khác gì phàm phu tục tử, người đụng người, chen lấn, va chạm, bị té xuống đất thì bị người giẫm lên.

Hơn tám ngàn người xông lên, đám thiên tướng dẫn đầu trông chừng xung quanh vung tay lên. Thiên binh thiên tướng xếp hàng ngay ngắn cầm trường thương, trường kích, trường đao chĩa vào họ, đao thương sắc bén đâm vào thân xác thịt lao ra ngoài.

Phập phập phập!

Mũi nhọn đâm vào xác thịt lao ra, đâm vào lồng ngực vọt tới. Đám người kinh hoàng chạy tứ tán lần nữa bị đẩy về, đẩy vào cái lồng thiên binh thiên tướng phòng thủ bốn phía.

Rào rào! Rào rào!

Một chuỗi tiếng chiến giáp ma sát, mấy trăm thiên binh thiên tướng rút đại đao sáng choang ra, nhận lệnh nhảy vào vòng vây huơ đao chém chặt. Một đao là một cái đầu bay lên, xếp thành hàng tiến lên chém giết. Cấp trên ra lệnh chém thì phải chặt đầu!

Máu tươi tung tóe, đầu bay đầy, tiếng gào thét thê lương không dứt bên tai.

Chỉ giây lát tiếng gào rú ngừng bặt, hơn tám ngàn người phơi thây hiện trường, máu loãng chảy ồ ồ. Máu chảy thành sông như vết rạn nhanh chóng lan tràn mặt đường.

Thiên binh thiên tướng vây quanh một vòng chưa giải tán, tay cầm vũ khí đứng yên tại chỗ, vây quanh vào giữa. Mấy trăm thiên binh thiên tướng chân đạp xác chết, bước trong vũng máu đi tới đi lui tìm tòi, phát hiện chưa chết hẳn liền chém một nhát, phòng ngừa có kẻ may mắn trốn thoát.

Cơn gió thổi qua, mùi máu nồng nặc khuếch tán, thổi hướng đám đông yên lặng đứng xem, khiến người ngửi giật bắn mình. Lại nhìn bóng đêm bao phủ Thủ Thành cung âm trầm tựa như con thú to dữ tợn ẩn núp trong bóng tối, khiến người rét run.

Giờ phút này mọi người mới thật sự hiểu chủ nhân tòa cung điện âm trầm kia mới là chủ nhân thật sự của Thiên Nhai chứ không phải chưởng quầy thương hội ỷ vào bối cảnh thế lực mà vênh váo. Khi chủ nhân ngủ say trong tòa cung điện mở mắt ra tỉnh dậy thì mọi kẻ nhục nhã, chửi rủa, trào phúng phải trả giá cực đắt.

Khi mọi người lại nhìn Thủ Thành cung thì lòng tăng thêm vài phần cảm giác sợ hãi, cảm nhận quyền lực của đại thống lĩnh khủng bố cỡ nào. Ra lệnh một tiếng, máu chảy thành sông!

Nhóm Vân Tri Thu, tỷ muội Lang Huyên còn đỡ chút, dù sao đã trải qua một lần. Đám tiểu thiếp Cơ Mỹ Lệ thì hết hồn, rốt cuộc biết Miêu Nghị mà bình thường bọn họ tiếp xúc có mặt khác hẳn, máu me, tàn bạo hơn!

| Tải iWin