- Việc này…
Lúc bấy giờ, Miêu Nghị mới thực sự kinh hãi, nếu như Băng Hỏa Chi Tâm có hiệu quả kỳ diệu như vậy, tất nhiên sẽ có ích trong quá trình tu luyện tại Cổ Băng Nguyên của hắn, nhưng việc quan trọng hơn là tại sao Phượng Tộc đã đi làm nô tài cho Thiên Đình lại biết được, chẳng lẽ người trong Phượng Tộc hiểu rõ chỉ có những người tu luyện Tỉnh Hỏa Quyết mới có thể phá giải được Băng Hỏa Chi Tâm sao? Vả lại giao tình hai đời là cái quái gì đang xảy ra vậy? Hắn và Phượng Tộc lấy đầu ra giao tình hai đời?
Chuyện này đã dính dáng đến sự tình nhiều năm vướng bận trong lòng hắn, vì thế năm đó thậm chí hắn đã tiến vào hồng trần vạn trượng một lần nữa, chỉ vì muốn tìm kiếm đáp án, những suy nghĩ trong đầu xoay chuyển trăm hướng nghiêng trời lệch đất, sau đó hắn hỏi:
- Tại sao lại là giao tình hai đời?
Trong mắt Hắc Thán bắt đầu xoay vòng chuyển động, nhìn Linh Lan đang quỳ trên mặt đất. Sau đó lại nhìn Miêu Nghị với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Linh Lan hơi ngơ ngác. Sau đó trả lời:
- Ta cũng không biết, đó là toàn bộ những gì chủ nhân đã nói.
Sự nghi ngờ trong lòng Miêu Nghị càng ngày càng chất chồng trùng điệp, nghẹn đến mức khiến hắn khó chịu, cảm giác thời điểm chuẩn bị chạm đến sự thật thì lại không thể nào vén lên tầng Sa mỏng xác định suy đoán của mình là đúng hay sai. nếu đáp án làm hắn hãi hùng khiếp vía kia vẫn không được xác nhận, thực sự hắn không thể nào tin nổi.
- Ngươi thật sự không biết, hay là đang giấu giếm ta?
Miêu Nghị bắt đầu ép hỏi.
Linh Lan lắc đầu, trả lời:
- Nô tỳ thật không biết.
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Miêu Nghị mới thở dài, nói:
- Ngươi đứng lên đi, để ta suy nghĩ một chút đã.
Linh Lan chỉ biết lắc đầu, kiên trì với hành động của mình:
- Nếu tiên sinh không đồng ý, nô tỳ sẽ không đứng dậy. Khẩn cầu tiên sinh đồng ý, khẩn cầu tiên sinh đồng ý. Linh Lan xin tiên sinh...
Mỗi một lời là một lần dập đầu, từng tiếng va đập thình thịch vang lên không ngừng.
Không bao giờ Miêu Nghị nghĩ tới bản thân vượt bao chông gai cách trở liều lĩnh đến đây lại đụng phải chuyện như vậy, hắn cảm thấy hơi đau răng. Sau đó ngăn cản nàng tiếp tục, nói ngay:
- Thôi được rồi, đừng dập đầu nữa. Muốn ta đồng ý cũng được thôi, nhưng lời thật mất lòng, ta cần phải nói trước, ta sẽ không rời đi ngay lập tức, ta có thể đi đến Long Huyệt, nhưng không phải bây giờ.
: Vẻ mặt Linh Lan mừng rỡ vô cùng, liên tục gật đầu nói:
- Chỉ cần tiên sinh đồng ý là quá tốt rồi, mong rằng khi tiên sinh rời đi đưa thứ đó đền Long Diêm Trì, thê là đủ. Nô tỳ không dám xác định thời gian quá mức hà khắc với tiên sinh
Miêu Nghị thấy thế, bèn nói:
- Ta là khách, còn ngươi là một nửa chủ nhân nơi đây, ngươi cứ quỳ như vậy, ta phải làm sao mới được?
Linh Lan vội vàng đứng lên, hai tay nâng Băng Hỏa Chi Tâm đên trước mặt Miêu Nghị, mời hắn nhận lây.
Miêu Nghị lấy Băng Hỏa Chi Tâm từ tay nàng, nhìn chăm chú vào nó lần nữa, hỏi lại, giọng điệu nghi ngờ:
- Vật này có thể hiệu lệnh Phượng hồn Cổ Băng Nguyên và băng linh thật à?
Linh Lan nhanh chóng trả lời rõ ràng:
- Ít nhất khi ngài có thứ này trong tay, Phượng hồn Cổ Băng Nguyên và băng linh sẽ không dám mạo phạm tiên sinh. Nếu như nếu có mạo phạm, chỉ cần tiên sinh rót pháp lực vào trong chiếc lỗ thủng vừa được khoan xong...
Sau khi được giải thích kỹ càng. Miêu Nghị đã hiểu rõ cách sự dụng, dựa vào lời nói của nàng, hắn thử rót pháp lực vào trong Băng Hỏa Chi Tâm.
Hạt châu vốn đang tỏa sáng chói lòa đột nhiên xuất hiện vầng sáng màu lam, hào quang nhanh chóng vặn vẹo, lượn lờ xoay quanh, tạo thành một con Phượng Hoàng màu lam vô cùng sống động, tư thái ưu nhã, cao quý thanh thoát, oai phong mười phần bắt đầu uốn lượn bay quanh hắn.
Hắc Thán trợn to mắt nhìn, Linh Lan lại lộ ra thần sắc vô cùng trang nghiêm cung kính.
Miêu Nghị quan sát trong chốc lát, sau đó cởi bỏ pháp lực trên Băng Hỏa Chi Tâm. Phượng Hoàng màu lam nhanh chóng biến thành một quầng sáng uốn lượn, chui qua chiếc lỗ vào trong Băng Hỏa Chi Tâm, để lại một hạt châu sáng chói trên tay Miêu Nghị.
Sau khi chần chờ một lát, Miêu Nghị vân về hạt châu trong tay mình, hỏi:
- Giờ ngươi đưa nó cho ta không sợ ta nuốt lời sao?
- Không biết.
Linh Lan lắc đầu, tiếp tục nói:
- Chủ nhân đã bảo rằng, nhất mạch của tiên sinh lựa chọn đồ đệ cực kỳ thận trọng, thà thiếu chứ không ẩu, đệ tử đều đã trải qua khảo nghiệm tinh tế tỉ mỉ kỹ càng mới được chọn ra, hơn nữa nếu không trải qua tầng tầng thử thách sẽ không thể đến được Phượng Sào, do đó khi đã đồng ý một việc quan trọng như vậy, tiên sinh sẽ không đổi ý đâu.
- ...
Miêu Nghị đã bó tay rồi. Thử thách? Thử thách cái gì đây? Bản thân hắn chính. Vì gieo gió gặt bão, chọc phải đại họa mới đến đây, hơn nữa, kẻ nào đang thử thách mình? Ở đâu ra tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm?
Hắn có cảm giác Phượng Sào này khiến cho hắn hiểu sai, trên thực tế nghi ngờ trong lòng hắn mỗi lần cũng đều như thế, cứ có cảm giác nắm bắt được cái gì đó. Nếu thực sự là hiểu làm, nhưng hắn vẫn Suy nghĩ không ra, bởi vì có một số việc liên quan đến hắn như gần như xa, luôn luôn không xốc được chiếc màn thần bí che giấu sự thật kia.
Hắn á khẩu không thể nói được thêm điều gì trong chốc lát, sau đó Miêu Nghị thở dài:
- Chủ nhân của người còn nói gì nữa không, nói dứt khoát ra hết luôn đi.
Linh Lan lắc đầu, trả lời:
- Đã không còn gì nữa, tất cả đều đã nói hết rồi.
Miêu Nghị im lặng, hơi dỡ khóc dở cười nói:
- Nếu ngươi tin tưởng ta như thế, vậy có thể nói cho ta biết đô vật cần đưa đên Long Diêm Trì là gì không?
Linh Lan vẫn ôn nhu lăng lặng lắc đầu, thành thật đáp:
- Nô tỳ thật sự không biết, chủ nhân chỉ bảo răng khi đã có được Băng Hỏa Chi Tâm, ngài chỉ cân sử dụng nó tiên vào tà nguyên là có thê phát hiện được thứ cân tìm, cụ thê là gì thì ta cũng không quá rõ ràng.
Miêu Nghị liếc mắt, bắt bẻ:
- Không phải ngươi đã nói hết những lời chủ nhân ngươi căn dặn rồi sao? Vì sao hiện giờ lại thêm chuyện sử dụng Băng Hỏa Chi Tâm để tiến vào tà nguyên? Rốt cuộc thì ngươi vẫn còn che giấu bao nhiêu việc nữa, mau nói ra hết luôn đi, đừng đứng ở đây thả từng chút từng chút manh mối như thế.&
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 2392: Tà nguyên (1)
Chương 2392: Tà nguyên (1)