Hắn không hề có tí kiến thức nào về phượng diện này, đừng nói đến việc chắp vá thần hồn, ngay cả cảnh giới Hiển Thánh cũng là một điều xa xôi hắn còn chưa thể chạm tới được, còn cảnh giới Thần Hồn, hắn chỉ mới được nghe một ít câu chuyện trong truyền thuyết, đều là những cường giả trong thời đại xa xôi đã không còn tồn tại nữa, không ngờ hiện tại hắn có thể nhìn thấy một vị Thần Hồn trong trạng thái chắp vá.
Hắn hơi nghi ngờ, nên hỏi lại:
- Thần hồn có thể chắp vá được à? Nói đùa phải không?
Liệt diễm long đầu trả lời:
- Chuyện chắp vá thần hồn không phải dễ làm, nhưng hiện tại không phải là thời điểm ngươi nên biết về nó.
Đối phương đã không muốn nói, Miêu Nghị cũng không còn cách nào, nhưng hắn hơi hiểu đại khái, hèn gì tiếng nói của đối phương giống như có mấy người cùng lúc phát ra âm thanh chất chồng lên nhau, thì ra là thế.
Hắn thử hỏi lại:
- Nghe nói ngươi gặp phải chuyện không may bởi vì thủ đoạn thâm độc của yêu tăng Nam Ba?
Liệt diễm long đầu hoàn toàn xác nhận, nó nói:
- Chuyện đúng là vậy! Yêu tăng Nam Ba ngang trời xuất thế như một nhân tài có thể kiêu ngạo nhìn khắp vòm trời rộng lớn này, vô địch thiên hạ, hoàn toàn không giống như bình thường. Ngoại trừ tâm thuật bất chính, hắn hoàn toàn chính xác là một kỳ tài trước nay chưa từng có một ai, tám người bọn ta bị hắn đánh bại cũng không oan, đó chính là kỳ tích khó ai có thể phục chế được, cũng chẳng thể xuất hiện thường xuyên, nghe nói sau này hắn cũng không có kết quả tốt, người trong thế gian đều lấy đó làm gương, không dám hồ đồ làm bậy!
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào đầu rồng đang rực cháy, bắt đầu hỏi, giọng điệu mang theo sự tò:
- Thần hồn của ngươi có hình dạng ngọn lửa hay sao?
Liệt diễm long đầu dường như không muốn trả lời vấn đề này, hỏa nhãn khiếp người lại dò xét nhìn chăm chăm Hắc Thán.
Sau khi Miêu Nghị chú ý đến đã hết sức hoảng Sợ, trong đầu tái hiện lại cảnh thần hồn yêu tăng Nam Ba muốn đoạt xá sống lại đã từng phát sinh trong quá khứ, nên hắn dò hỏi:
- Theo ta được biết, thần hồn có thể đoạt xá sống lại, chẳng lẽ ngươi không muốn thử một lần sao?
Liệt diễm long đầu trả lời:
- Thần hồn của chúng ta đã bị tàn phá quá nặng, chỉ có thể gắng gượng chắp vá lại với nhau sống tạm bợ, sao có thể đoạt xá sống lại được? Cho dù có cơ hội như vậy đi nữa, Long Tộc cũng sẽ chẳng làm loại việc phiền phức này đâu.
Thật không đó? Miêu Nghị chẳng biết lời nói của nó là thật hay là giả, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, vì lý do an toàn, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa, vì thế hắn xoay người vẫy tay với Hắc Thán, bảo:
- Chúng ta đi thôi!
Liệt diễm long đầu chỉ yên lặng trong chốc lát, sau đó nói chậm rãi:
- Từ Phượng Sào đến đây, ngươi hẳn vô cùng vất vả, chăng lẽ chỉ nhìn bấy nhiêu đó rồi đi ngay sao?
Miêu Nghị dừng bước chân quay lại nhìn nó, vô cùng kinh ngạc, hắn hỏi:
- Vì sao ngươi biết ta đi từ Phượng Sào đến Long Huyệt?
Liệt diễm long đầu chỉ trả lời ngắn gọn:
- Bởi vì việc Phượng Sào nhờ vả ngươi làm mà ngươi còn chưa làm xong.
- ...
Miêu Nghị tắt tiếng không biết trả lời thế nào, rồi lật tay lấy ra hai quả trứng bằng đá, hỏi tiếp:
- Ngươi nhận ra vật này không?
Liệt diễm long đầu:
- Món đồ đó đang ở trên tay ngươi, ngươi đến gần đây đi, ta nghĩ bên kia có lẽ muốn nhờ ngươi giao hai món này cho ta, mà Long Diễm Trì bên dưới là nơi ta nương thân.
Ánh mắt Miêu Nghị dời xuống phía dưới nhìn cái ao lửa, khẽ giật mình, hỏi:
- Cái này thực sự là Long Diễm Trì sao?
Liệt diễm long đâu nói:
- Chẳng lẽ không giống? Ngươi giữa hai món đồ đó cũng vô dùng thôi, ném nó vào trong ao đi.
Miêu Nghị lặng yên không nói tiếng nào, sửa sang lại suy nghĩ của mình, đối phương biết rõ ràng toàn bộ sự việc, nhìn cũng không giống giả bộ, có lẽ chính xác rồi... Hắn muốn hỏi thêm:
- Có phải bên Phượng Sào biết đến sự tồn tại của ngươi hay không?
- Đương nhiên là biết rất rõ, nếu không cũng sẽ chẳng nhờ ngươi mang tới đây.
Liệt diễm long đầu nói:
Miêu Nghị rốt cuộc cũng hiểu rõ, hèn gì nói mập mờ che đậy đến vậy, gì mà đến nơi sẽ hiểu rõ tất cả, thì ra hai món đồ nay giao cho nó. Hắn nhấc tay cầm hai quả trứng bằng đá, hỏi:
- Hai viên đá này là vật gì vậy?
Liệt diễm long đầu bỗng nhiên thở dài thườn thượt:
- Ta đã hiểu rồi. Xem ra có rất nhiều chuyện ngươi không biết gì hết. Sư phụ của ngươi ở đâu, vì sao sư phụ ngươi lại chẳng nói chuyện gì cho ngươi biết hết vậy?
- Sư phụ ta?
Sắc mặt Miêu Nghị đông cứng lại, trầm mặc hồi lâu không trả lời muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ có thể lắc lắc đầu, nói:
- Ta không có sư phụ.
- Nực cười! Chẳng lẽ bản lĩnh của ngươi là do ngươi không học mà hiểu toàn bộ sao? Nếu không có thể lực của sư phụ ngươi lót đường từ trước, chỉ bằng tu vi hiện tại của ngươi làm gì có tư cách đi vào Hoang Cổ đã bị Thiên Đình phong tỏa? Và ta làm sao có thể hiện thân nói nhảm với ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng để một người nào đó đến đây đều trông thấy ta hả?
Liệt diễm long đầu hẩm hừ nói:
Hai đầu lông mày Miêu Nghị hiện ra thần sắc buồn bã nhàn nhạt, hắn nói:
- Những điều ngươi nói ta đều không biết gì hết, ta cũng chẳng rõ sư phụ của ta là ai, có lẽ hắn cảm thấy ta chưa có tư cách biết rõ quá nhiều, nếu ngươi bằng lòng, thực sự ta rất muốn hỏi, ngươi cho rằng sư phụ của ta là ai thế?
- …
Liệt diễm long đầu chỉ im lặng, sau một lúc lâu, hắn chỉ nói:
- Ta hiểu rồi!
Rồi nó cũng lướt qua đề tài này, không nói tiếp, nó hỏi:
- Ngươi muốn tu luyện ở đây à?
Vừa nghe xong lời nói của Càn, Miêu Nghị trút bỏ vẻ đau buồn âm thầm của mình, trả lời xác nhận:
- Ta đúng là có ý định này, chẳng hay có được hay không?
Liệt diễm long đầu nói:
- Ngươi thấy thuận tiện thì cứ tự nhiên đi, nếu ngươi cảm thấy không ổn thì thôi, không ai đuổi ngươi đi, ngươi muốn làm sao cũng được.
- Ta muốn làm sao thì làm à?
Miêu Nghị cúi đầu suy nghĩ, sau đó dùng đôi tay ném hai quả trứng bằng đá vào Long Diễm Trì, mắt thấy chúng chìm dần trong ao lửa biến mất không thấy gì nữa.
- Hèn gì khi ta đi đến đây, tất cả thủ vệ hỏa linh đều không có ý định cản trở ta, thì ra nơi này của ngươi ai muốn đến là đến, muốn đi là đi, thực sự quá hào phóng rồi.
Liệt diễm long đầu trả lời:
- Vậy nhất định là vì ngươi đi từ hồ dung nham rồi nếu bay từ trên cao, chắc chắn sẽ bị ngăn cản thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 2406: Tạp chủng từ đâu đến (1)
Chương 2406: Tạp chủng từ đâu đến (1)