Bảo Lạc Quy hắn dễ bị ức hiếp cũng được, chống lại chiến tướng Miêu Nghị đã nổi danh thiên hạ từ lâu, hơn nữa còn là người có hung danh hiểu hách việc gì mà không dám làm, cộng thêm có có bối cảnh của Khấu gia, trong lòng thực sự không thấp, nhất thời bị náo loạn một chút không xuống đài được.
Miêu Nghị không nhìn Lạc Quy, chỉ nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Doanh Huy ở phía sau, xem ra hắn đã tới rồi, Doanh Huy chính là người ở phía sau châm dầu vào lửa đó, lại họ Doanh, sợ là không tránh khỏi quan hệ với Doanh gia.
Doanh Huy ở đối diện, không e dè, khóe miệng cười lạnh, nếu như bình thường, hắn cũng không muốn trêu chọc Miêu Nghị, nhưng lần này lại khác, hắn là được người ta chỉ điểm tới, còn cho pháp bảo chế thắng (chiến thắng), có thể nói là không lo ngại gì.
Gấp chiếc quạt lại bước lên phía trước, dẫn một đám nam tử đứng ở bên cạnh Lạc Quy, nữ nhân đã đến bên cạnh chế trụ được Quảng Mị Nhi rồi.
Lạc Quy nhìn trái nhìn phải, thấy các huynh đệ đang kề vai sát cánh với mình, rõ ràng là thái độ cùng tiến cùng lùi, trong lòng có chút cảm động, xem ra mọi người đều đã thừa nhận kết quả bốc thăm rồi.
- Có một loại người gọi là ngoài mạnh trong yếu, thực sự muốn cái gì cũng không sợ cũng sẽ không lấy một quả phụ để bò vào trong cửa của Khấu gia, ta nhổ, thứ gì vậy! - Doanh Huy phun ra một hớp nước miến, hắn đang nói tới ai không cần điểm danh cũng biết.
- Ngưu đại ca! - Quảng Mị Nhi đang bị vây khôn sợ hãi kêu lên.
Lạc Quy vốn có chút lo lắng, vừa nghe Quảng Mị Nhi quan tâm đến Miêu Nghị như vậy, mộ khí trên mặt càng mạnh, sải bước bức tới chỗ Miêu Nghị, một nhóm người hai bên cũng đi theo hắn tiến đến gần.
Những thủ vệ phân tán lẻ tẻ ở phía xa cũng nhìn sang bên này, bắt đầu tụ tập lại bên này, Miêu Nghị đưa tay làm thế ngăn lại, khiến những người đó kinh ngạc dừng bước.
Thấy Miêu Nghị không dám gọi người, khí thế của Lạc Quy càng thịnh.
Thân hình của Miêu Nghị khẽ động, bay xuống trong ruộng đất phía sau.
Một đám người cũng nhanh chóng đi theo, lập tức giẫm đạp lên các loại lương thực, rau củ được trồng trong điền địa, Miêu Nghị liếc mắt nhìn dưới chân bọn họ không lên tiếng, đứng ở đó bất động.
Một đám người lập tức vây xung quanh Miêu Nghị Lạc Quy cười gằn, nói:
- Còn muốn trốn nữa sao? Họ Ngưu kia, chút bản lĩnh đó của ngươi để khoe khoang với bọn cấp dưới còn được, ở trước mắt lão tử đây thì chả tính là gì cả, còn dám cướp nữ nhân của ta nữa sao, hôm nay ngươi nói việc này phải làm thế nào?
- Ngưu đại ca, mau chạy đi! - Quảng Mị Nhi lại nôn nóng hô lớn một lần nữa.
Cây thương trong tay Miêu Nghị đột nhiên nghênh lên không trung.
Lả tả! Ba tên Hồng giáp đại tướng đột nhiên nghiêng mình lướt đến, cầm đầu chính là Văn Trạch. Văn Trạch trầm giọng quát:
- Các ngươi muốn làm gì?
Đám người của Doanh Huy sững sờ, không ngờ xung quanh vẫn có đại tướng của Thiên Cung mai phục, những người này bọn họ căn bản không thể địch lại được lập tức thầm kêu một tiếng xui xẻo, biết trò đùa hôm nay không chơi được nữa rồi.
Doanh Huy lạnh lùng chừng mắt nhìn Miêu Nghị không ngờ là Ngưu Hữu Đức này đã có chuẩn bị từ trước, vỗ lên vai Lạc Quy vài cái, nói:
- Bỏ đi! Ở đây dù sao cũng là Ngự Viên, ầm ĩ quá cũng không tốt, món nợ này để sau hãy tính.
Lạc Quy thấy cao thủ pháp lực vô biên, cũng biết âm ỉ thêm nữa càng không chiếm được tiện nghi, nhìn Miêu Nghị hừ nặng một tiếng, quay đầu nói:
- Đi!
Ai biết Miêu Nghị từ đầu đến đuôi không lên tiếng lúc này lại lên tiếng, lạnh lùng nói:
- Đứng lại cho ta!
Một đám người vừa mới quay người đều lần lượt quay đầu lại. Doanh Huy cười lạnh một tiếng, nói:
- Sao nào? Còn muốn giữ bọn ta lại mời cơm sao?
Văn Trạch nhíu mày, cũng nói với Miêu Nghị:
- Lão đệ, bỏ đi.
- Đệ cũng muốn bỏ qua rồi.
Miêu Nghị nhìn dưới chân đám người kia chép chép miệng, nói:
- Các loại lương thực, rau củ của các nương nương trong cung đều bị bọn họ giẫm đạp thành như thế này rồi, bọn họ cứ đi như thế, ngộ nhỡ trở vê có người lây chuyện này ra nói đệ là người canh giữ ở đây nhưng lại không làm hết trách nhiệm, dù sao cũng phải có ý kiến chứ.
Đám người Doanh Huy nhìn xuống dưới chân mình, đều sửng sốt.
Ngay sau đó Miêu Nghị quát lên một tiếng giận dữ:
- Người đâu!
Một nhóm nhân mã của Hắc Long Ti đang tụ tập ở xa xa trước là sửng sốt, tiếp đó là không nhìn Miêu Nghị chỉ là một tiểu binh, nháp nhao nghe lệnh lướt đến.
Miêu Nghị chép miệng nói:
- Những người này không để vào mắt những thứ này của các vị nương nương, lại dám tùy tiện hủy hoại, quay về cấp trên mà truy cứu, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, bắt hết lại chờ xử lý.
Văn Trạch gãi gãi trán, nghĩ thầm đây lại là hà cớ gì, cho dù có bắt những người này lại đưa đi, cũng cùng lắm là mắt chửi một chút, quay về lại không có chuyện gì, ngược lại là Ngưu Hữu Đức ngươi lại làm ác nhân rồi.
- Ta xem ai dám! Thiên Phi nương nương...
Doanh Huy quay người giận dữ quát, lời chưa nói xong, lại thở dốc một tiếng, hai con ngươi thiếu chút nữa bắt ra ngoài, khóe miệng trào máu.
Miêu Nghị đột nhiên đâm ra một thương, nhanh chư chớp đâm vào sau đầu hắn.
Một thương đâm ra, lại rút ra, cả người thuận thể xông vào đám người, trong nháy mắt thương đâm ra như rồng, hàn mang như lưu tinh, đẩy ra từng đóa huyết hoa.
“A...” từng tiếng kêu thảm thiết tuôn ra, như mãnh hổ vào lồng dê, trong nháy mắt hơn chục người trở tay không kịp bị toi mạng.
Lạc Quy là người may mắn, trước tình hình đứng gần Miêu Nghị như vậy, Miêu Nghị lại không giết hắn, một chân đạp hắn thổ huyết bay ra ngoài.
Những người còn lại hồn phi phách tán, chạy tứ tán khắp nơi, đám người Văn Trạch đứng cách đó không xa cũng sợ ngây người.
“A...” Đám nữ nhân đứng vây quanh Quảng Mị Nhi cười hi hi ha ha lúc trước đều tái mặt, kinh hãi kêu lên rồi bay lên trời chạy trốn.
Miêu Nghị lắc người một cái, một chân đạp Lạc Quy đang muốn bò dậy trở lại mặt đất, mấy cây ngân thương cắm vào mặt đất trước đầu hắn, suýt chút nữa là khiến cho hắn sợ đến mức hai con ngươi bắn ra, sợ đến mức không dám lộn xộn, nhìn đồng bọn ở gần đấy còn đang co quắp máu miệng tuôn trào ra.
Thương cắp xuống đất, Miêu Nghị cầm Phá Pháp Cung trên tay, “bang bang hai tiếng, hai nhánh Lưu Tinh Tiễn liên tục bắn ra, “a...a...” nữ tử trong không trung kêu lên hai tiếng thảm thiết, hai nữ tử từ trên trời rơi xuống. người càng bị dọa cho sợ chạy thục mạng trong không trung hồn phi phách tán.
Cây Lưu Tinh Tiễn thứ ba đang muốn bắn ra, Văn Trạch lấy lại tinh thần lách mình tới, giữ lấy cổ tay Miêu Nghị không để hắn làm loạn thêm nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 2557: Ta xem ai dám! (2)
Chương 2557: Ta xem ai dám! (2)