TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 2669: Chỗ tàng bảo kỳ quặc (1)

Nhưng mà bay lên bay xuống, tìm tới tìm lui, mảnh đất này thật sự là bị một chưởng kia vỗ quá mức bằng phẳng rồi, quả thực tạo thành một chỗ bình nguyên, không có bất kỳ vật tham chiếu đột xuất nào, làm cho Miêu Nghị không thể không hoài nghi là có khi nào mình và Vân Tri Thu lĩnh ngộ sai lầm đối với câu nói “Trong Nam Vô Di Thương kia mà tìm lộn địa phương rồi không.

Thế nhưng hắn lại đích thực nghĩ không ra câu nói kia có cách giải thích nào khác. Mà chiếu kinh nghiệm tầm bảo trong dĩ vãng mà xét, thì người tàng bảo chẳng qua là thiết trí tinh diệu, gợi ý đối với vật tham chiếu mục tiêu lại không chơi cái trò lừa gì quá mức cao thâm, không có cử chỉ quá mức tối nghĩa khó hiểu để cho người ta suy nghĩ nát óc.

Có phán đoán này xong, lại không thể không kiên trì cách hiểu trước đó, tiếp tục tìm tòi ở khối địa phương này.

Nhưng đày đọa tới đày đọa lui, vẫn tìm không được “Trong định nghĩa ở chỗ nào, dưới sự bất đắc di, Miêu Nghị không thể không sử dụng một số biện pháp chậm chạp và ngu, thi pháp thanh trừ bụi đất tích tụ lớn diện tích trên mặt đất, muốn nhìn một chút xem có phải trần ai tro bụi chôn giấu đầu mối gì đó hay không cái đó lại là thêm một đợt đọa đày.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến cho hắn có chút thất vọng, vẫn như cũ không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu tham chiếu nào.

Chẳng lẽ địa phương này căn bản cũng không phải là địa chỉ cũ của Nam Vô môn? Miêu Nghị cảm giác mình có chút cố khoan cho được cái sừng trâu rồi, quyết tâm tìm tòi cho kỳ toàn bộ Nam Vô tinh một lần.

Một cái lắc mình bay đến không trung, thời điểm xông thăng lên trời. Miêu Nghị theo bản năng lần nữa cúi đầu liếc nhìn xuống phía dưới cái nơi khiến mình mệt mỏi rã rời đó.

Không nhìn thì còn chưa ra cái gì, nhìn rồi chợt không bay động nữa, thân hình hắn đột nhiên dừng ở trên không, trợn to mắt khó có thể tin nhìn xuống phía dưới, trong di tích xuất hiện một ký hiệu mà trước đó hắn không nhìn thấy, chính là ở ngay trên đất trống bên ngoài Chủ Điện di tích, một chữ “Vạn” cực lớn làm ký hiệu rõ ràng đập vào mắt, như là một đóa hoa tươi đột ngột nở rộ trên mặt đất, một mực để cho phủ bụi, cho đến khi thanh trừ hết trần ai tro bụi mới phát hiện ra hình dáng.

Cái chữ “Vạn” này cũng đích xác đủ lớn, thế cho nên Miêu Nghị trước đó thanh trừ bụi đóng trên mặt đất cũng không thấy, bay đến không trung có đủ tầm mắt nhìn xuống mới nhìn ra. Mà cái chữ “Vạn” này cũng bảo tồn đủ hoàn chỉnh, có thể thấy được vốn là tồn tại trên quảng trường ngoài Chủ Điện, thế cho nên toàn bộ quảng trường bị một chưởng chụp trầm xuống xong chữ “Vạn” cũng liền được giữ một cách hoàn chỉnh cùng toàn bộ quảng trường, chất thể tuy bị làm vỡ nát, nhưng cũng đồng dạng bị ép tại nơi đó.

Nếu nói là trước đó không biết “Trong” định nghĩa ở đâu. Như vậy sau khi đồ án chữ “Vạn” xuất hiện, ánh mắt Miêu Nghị trong nháy mắt như ngừng lại trên một chút ở trung gian “Vạn”, chỗ bốn dấu chiết giao nhau đó quả thực là quá trung gian rồi, chính giữa không thể chính giữa hơn nữa rồi. Cái này khiến cho người khác còn muốn có ý tưởng khác cũng không thể.

- Thì ra là như vậy.

Miêu Nghị cười hắc hắc, nhìn chòng chọc vào chỗ ở giữa đó, lắc mình đáp xuống ở trung ương “Vạn”, nhìn xung quanh, phát hiện dưới chân hẳn là đối diện cửa chính của Nam Vô môn Chủ Điện, chỉ sợ cũng là một chỗ trong toàn bộ Nam Vô môn đến nay trên chỉnh thể được bảo tồn đầy đủ nhất, chẳng qua là bị đánh trầm xuống mà thôi, đứng ở chỗ này thật là có một chút ý tứ trở về bên trong Nam Vô Di Thương vậy.

Miêu Nghị chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu xuất hiện bóng dáng một người, không biết người tàng bảo năm đó có phải cũng từng đứng ở vị trí này mà trầm mặc hay không...

Mở mắt ra, nhìn sắc trời một chút, trời còn chưa tối, chờ đến ngày mai trời sáng còn có một đoạn thời gian, nên liên khoanh chân ngồi xuống ở tại chỗ bảo vệ.



Sáng sớm ngày hôm sau, cảm nhận được trời đã hơi sáng, Miêu Nghị thu công đứng lên nhìn quanh sắc trời, nhíu mày, không trung từng tầng mây u ám đó xếp chồng lên nhau, có thể thuận lợi nhìn thấy được kỳ quan thời điểm quang ảnh nhật nguyệt giao nhau không?

Bắn người bay lên thẳng tắp lên phía bầu trời, bấm tay đến vị trí 6000 trượng thì dừng lại, đặt mình vào trong lưu vân, không khỏi thầm kêu xui xẻo, ngày hôm qua sắc trời còn nhìn được một chút, không nghĩ sau một đêm trôi qua đã biến thành trời u ám. Hiện tại cho dù hắn có năng lực khai Thiên Nhãn cũng vô dụng, trên mặt đất hình ảnh quang ảnh không hiện ra. Thiên Nhãn có cũng như mù mà thôi.

Chờ một đoạn thời gian, một mực chờ đến cơ hội nhật nguyệt giao huy trôi qua rồi, cũng không thấy vân khai vụ tán.

Lãng phí một ngày một cách vô ích, Miêu Nghị chỉ phải trở xuống mặt đất, lần nữa khoanh chân ngồi xuống, chờ cơ hội đến. Đến lúc xế chiều, không trung u ám thật ra thì tán đi rồi, ánh mặt trời cao chiếu, ngẩng đầu nhìn một chút Miêu Nghị liếc mắt. Tiếp tục ngồi.

Lại đến sáng sớm ngày hôm sau, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn trời, có chút đau buốt cả răng, bầu trời mặc dù không u ám xếp chồng mây như hôm qua như vậy, nhưng cũng là lưu vân phiêu phiêu. cũng không biết sẽ có ảnh hưởng đến quang ảnh kỳ quan xuất hiện hay không, bất luận thế nào đều phải thử nhìn một chút.

Lần nữa bay lên đến trời cao ở vị trí 6000 trượng, nhìn lưu vân qua lại, lẳng lặng chờ đợi.

Đợi cho đến thời điểm nhật nguyệt giao huy (trời hừng sáng), đứng lơ lửng trên không trung, Miêu Nghị chậm rãi chuyển động thân mình, quan sát thương mang đại địa nửa sáng nửa tối.

Ánh sáng mặt trời từ từ kéo cao lên, vào thời khắc nào đó, Miêu Nghị thân hình cố định, ánh mắt nhìn về phía “Dấu bàn tay” ngón tay út chỉ về phương hướng đại địa: một bóng người quen thuộc phóng ra, hiện ra trên đại địa phập phồng, đó chính là hình ảnh nữ tử Phi Thiên không thể quen thuộc hơn nữa.

Lưu Vân không dứt, hình ảnh Phi Thiên nữ tử như ẩn như hiện trong quang ảnh ban bác, giống như che lên một tầng sa, tăng thêm mấy phần thần bí.

Ánh mắt Miêu Nghị nhanh chóng đi xa, nhìn về phía Phi Thiên nữ tử đơn chưởng giơ lên, chỗ ấy mơ hồ có một cột khói đen vàng đan xen dâng lên.

Rốt cuộc tìm được rồi! Miêu Nghị vui mừng trong lòng, không chút do dự đột nhiên vọt tới, bay thẳng tới mục đích.

- Hồng sư tỷ, dường như có người.

| Tải iWin