Nàng là người quen cũ của Miêu Nghị, năm xưa Miêu Nghị tham gia sát hạch ở vùng đất Vô Sinh từng được nàng giúp đỡ, đến giờ thì tính ra nàng phải gọi Miêu nghị một tiếng cô phụ (chồng của cô), có điều từ lâu nàng đã không còn dáng vẻ nữ tử thanh xuân hồi còn quen biết Miêu Nghị nữa rồi. Đã làm vợ người ta, gả cho một vị Đô Thống, tâm phúc của Khấu Miễn, bây giờ nàng đã trở thành mẫu thân của một đứa trẻ, cách ăn mặc của một phụ nhân đã có gia đình.
Con gái Nguyên soái được gả cho người ta, cháu gái của Thiên Vương tới chúc mừng cũng không có gì lạ, huống hồ hai người còn quen nhau.
Nhìn tấm gương nói ra vài câu chúc mừng. Khấu Vân Thanh cũng nhìn ra được tâm trạng Bàng Ngọc Nương chẳng có chút vui vẻ gì, nàng cũng khá hiểu điều này. Năm đó nàng cũng không muốn gả cho vị Đô Thống kia, nhưng phụ thân rất tích cực, khăng khăng muốn tác hợp hai người. nàng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành gả cho y. Hiện giờ đến cả con cũng có rồi, sau này rất có thể còn sinh thêm đứa thứ hai nữa, bây giờ bàn đến chuyện có bằng lòng hay không đã chẳng còn quan trọng. Suy cho cùng thì vị Đô Thống kia cũng coi như tôn trọng nàng, bản thân nàng cũng không biết là không phải vì xuất thân của nàng, luôn cảm giác giữa phu thê thiếu thiếu chút gì đó, nhưng ở bên nhau cũng không tệ như tưởng tượng, cứ như vậy mà trải qua nhiều năm.
Sau khi Khấu Văn Thanh rời khỏi thì cùng mấy nữ nhân trong viện ngồi nói chuyện với nhau.
Chẳng qua bao lâu, Quảng Mị Nhi và Hoàng Phủ Quân Nhu nắm tay nhau tiến vào trong khuê phòng, Hoàng Phủ Quân Nhu dùng thân phận bạn bè tới thăm. Quảng Mị Nhi thì thay mặt Quảng gia tới đây.
Thấy hai người xuất hiện trong gương, Bàng Ngọc Nương nghĩ lại dáng vẻ hiện giờ của mình, châm chậm nhắm chặt hai mắt lại.
Hành động này khiến hai người kia chẳng thốt nổi câu chúc mừng, không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra vào đêm đó.
Hoàng Phủ Quân Nhu thở dài trong lòng một tiếng, vừa nhìn thấy Bàng Ngọc Nương, nàng không kiềm được mà nhớ tới câu nói ngày ấy Miêu Nghị nói với nàng rốt cuộc có ý gì. Hơn nữa gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, gia gia nàng cũng đã mất, Hoàng Phủ gia giữ bí mật, không phát táng.
Quảng Mị Nhi thì bị phản ứng của Bàng Ngọc Nương khiến nhói cả tim, trong lòng không ngừng tự trách, đều tại mình, nếu lúc ấy mình nhất quyết không chịu đi, nếu lúc ấy mình không để Ngọc Nương lại một mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện đó.
Sau khi hai người rời khỏi khuê phòng. Hoàng Phủ Quân Nhu lướt mắt nhìn xung quanh, theo lý thì đại hôn của con gái Bàng Quán, U Minh Tổng đốc phủ cũng sẽ phái người tới chúc mừng mới phải, cũng chẳng biết họ phái ai tới, là Vân Tri Thu hay là Phi Hồng nhỉ?
Nhưng nàng lướt mắt nhìn quanh mấy lượt cũng chẳng thấy ai, trái lại lướt mắt một vòng lại chạm phải ánh mắt Quảng Mị Nhi cũng đang lướt nhìn xung quanh, nàng và Quảng Mị Nhi đều có chung suy nghĩ.
Hai người chạm mắt nhau thì ngẩn ra, cùng nở nụ cười rồi mỗi người một suy nghĩ, rời ánh mắt khỏi nhau, trong lòng đều đang nghĩ, hẳn là Miêu Nghị không gần gũi với Bàng Quán bên này nên không được mời tới đây mà được tiếp đãi ở biệt biệt đãi khách ở bên ngoài.
Giờ lành sắp tới, các nữ quyến các nhà cũng không tiện tiếp tục ở lại lần lượt rời phủ nguyên soái, tiên tới biệt viện tô chức đại hôn, chờ đón lễ.
Mà đám người Hạo Đức Phương mà Bàng Quán đang chờ cũng đã nhanh chóng bay tới Tinh Không. Hạo Đức Phương đã tới khu vực này đã gửi tin cho Bàng Quán, đương nhiên Bàng Quán phải ra nghênh đón từ xa.
Mấy người Vương Lạc chờ ở tỉnh không cũng nhanh chóng chạy tới hành lễ với Bàng Quán, nói:
- Con rể bái kiến nhạc phụ đại nhân nghe nói Vương gia đã xử lý xong việc gấp và kịp thời tới đây rồi?
Danh xưng này khiển Bàng Quán buồn nôn, hết sức, trước đây hai người còn từng xưng huynh gọi đệ đây.
Nhưng trên mặt Bàng Quán vẫn là nụ cười, gật đầu nói:
- Um, Vương gia có thể kịp thời tới đây, thật khiến lão phu cảm thấy bất ngờ, có thể thấy Vương gia rất coi trọng con rể.
Vương Lạc khách khí nói:
- Không có không có, con rể được nhờ phúc của Ngọc Nương mà thôi.
Nhưng sự mừng rõ trên mặt lại không sao che giấu nổi, Hạo Đức Phương không tham gia hôn lễ của y, y luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, bây giờ coi như là trọn vẹn rồi, ít nhất cũng vớt vát được mặt mũi.
Chẳng qua bao lâu, Trần Hoài Cửu nói thầm bên tai
Bàng Quán một tiếng:
- Đến rồi!
- Thấy phía xa lờ mờ có mấy trăm người xuất hiện, người dẫn đầu chính là Hạo Đức Phương lớp dịch dung trên mặt đã được gỡ ra. Tô Vận đi theo cạnh lão.
Thấy những người nghênh đón mình ở bên này, nhân mã sau lưng Hạo Đức Phương bỗng nhiên tăng lên theo tốc độ chóng mặt, đại quân đông nghìn nghìn xuất hiện, chuẩn bị sẵn sàng khống chế những nơi quan trọng, đại quân đông đảo hộ tống Hạo Đức Phương tới.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên có biến, đại tướng Lý An – tâm phúc bên cạnh Hạo Đức Phương đột nhiên gầm lên một tiếng:
- Giết! Hơn mười triệu nhân mã trong hai mươi triệu đại quân nháy mắt làm phản, trở thành phản quân, cả đám xông về Hạo Đức Phương phía trước.
Dưới biến cố phát sinh bất ngờ, thân quân đi theo bảo vệ Hạo Đức Phương cũng phản ứng cực nhanh, vào giây phút Lý An hô lên tiếng giết, nhanh chóng vây quanh bảo vệ Hạo Đức Phương, đánh giáp lá cà với phản quân. Tả Đô Đốc thân quân Nghiêm Khiếu bảo vệ trước người Hạo Đức Phương, thét dài một tiếng, đại quân ngầm đi theo đều ra mặt, lại thêm mười triệu nhân mã nữa. Vừa bảo vệ Hạo Đức Phương. Vừa vây công phản quân.
Sắc mặt Hạo Đức Phương lạnh lùng không nhìn phản quân, mà bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Bàng Quán bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Một đám người nhỏ nhoi này mà dám nghĩ tới việc phản loạn, quả thực là trò đùa, nhưng biết rõ sẽ chết mà vẫn làm phản vào lúc này, thâm ý trong đó khiến Hạo Đức Phương hơi hoảng.
Quả nhiên, lào nhìn thấy gương mặt Bàng Quán hiện lên sờ, đối mặt với Bàng Quán đang không được đại quân bảo vệ.
Vương Lạc cũng kinh ngạc đến ngây người, việc đầu tiên làm là rút trường thương ra nhanh chóng phóng tới giúp đỡ, hét lớn:
- Vương Lạc tới đây!
Còn chưa kịp tới gần trận doanh phòng hộ của Hạo Đức Phương, y bỗng nhiên ngẩn ra, chỉ thấy khung cảnh trống rồng vốn chỉ toàn là đường với đường bổng chốc hiện ra đại quân đông như quân nguyên, đông không đếm nổi, vây quanh trận doanh của Hạo Đức Phương, vô số phá pháp cung được kéo ra.
Vương Lạc lập tức quay đầu nhìn về phía Bàng Quán, tức giận gào lên.
- Đại Soái!
- Giết!
Bàng Quán gào lên, ra lệnh.
Vô số tiếng gào thét vang lên, Vương Lạc vừa rồi còn vui vẻ gọi nhạc phụ đại nhân chớp mắt bị nhạc phụ đại nhân sai người bắn cho thành cái sàng luôn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3487: Giết! (2)
Chương 3487: Giết! (2)