Bộ tướng bất đắc dĩ nói với vẻ buồn bã:
- Mạt tướng hoài nghi có người nhân cơ hội đại quân tập kết để chặn đứt liên hệ của tinh linh với bên ngoài bằng không làm gì có chuyện không liên lạc được với cả một nhanh nhân mã, chủ tướng của nhánh quân bị mất liên lạc chắc hẳn có vấn đề, có khi còn chẳng tới đây nghe lệnh!
Cung Thiên Thu nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ có một khả năng này thôi, nếu chủ tướng giả truyền quân lệnh dưới tình huống bị mất liên lạc, có trời mới biết sẽ lãnh nhân mã tới nơi nào, có vấn đề, vào lúc này đột nhiên xuất hiện tình hình này, tuyệt đối có vấn đề!
Tuy rằng số nhân mã mất liên lạc không nhiều, cấp bậc cũng không cao, nhưng tự nhiên thiếu bên này một nhánh, bên kia một nhánh quân, đương nhiên sẽ khiến lòng người bất an không yên, ngươi không làm rõ được mục đích những nhân mã này biến mất, tuy đại quân xuất chinh, nhưng gia quyến của bọn họ đều ở nhà, phòng ngự lỏng lẻo, chẳng may những người này thừa cơ tấn công thì chắc chắn sẽ dân tới đai loan.
- Cung Thiên Thu lạnh lùng nói:
- Lập tức thông báo cho môn phái các nơi, bảo vệ gia quyến của tướng lĩnh các nơi. Mệnh lệnh vừa được ban xuống chẳng bao lâu, thuộc hạ lại khẩn cấp báo lên.
- Đại soái, phía dưới báo lên mất liên lạc với rất nhiều môn phái.
- Cái gì?
Cung Thiên Thu thất thanh, có cảm giác sởn cả tóc gáy, ai có thể có khả năng ghê gớm như vậy? Chẳng những có thể khiến nhân mã dưới trướng mình xảy ra biến mà còn có thể ngăn chặn cả những môn phái trong địa bàn của mình không bị cuốn vào việc này? Gần như trong nháy mắt. Cung Thiên Thu nghĩ đến Hạ Hầu gia tộc, là Hạ Hầu gia tộc đang ủng hộ Bàng Quán tạo phản!
Phiền phức không phải chỉ xuất hiện ở chỗ y, nguyên soái Tị Lộ Vũ Văn Xuyên cũng gặp phải phiền phức tương tự.
Thuộc hạ lớn tiếng cấp báo:
- Đại soái, tinh môn ở khu vực Ngọ Tân liên tiếp thất thủ tướng thủ không những không phòng thủ, trái lại còn bỏ cửa mà đi, đại quân Bàng Quán do đại tướng Đỗ Thu thống lĩnh tiến quân thần tốc dễ dàng, đã đánh vào địa bàn của ta, thế như chẻ tre, nhân mã phòng thủ gấp rút cầu viện! Dựa vào hướng đi của Đỗ Thu, rất có thể muốn ngăn cản nhân mã của ta xông qua những cửa quan trọng, nhằm ngăn cản nhân mã của ta tập kết!
Còn chưa bắt đầu Vung gậy xuống đã loạn lạc khắp noi, Vũ Văn Xuyên tê cả da đầu, nhắm mắt trầm giọng nói:
- Thông báo cho nhân mã phòng thủ và các gia quyến lập tức rút lui, tự mình tìm chỗ ẩn nấp.
Mệnh lệnh liền được ban xuống, nếu như đúng là Hạ Hầu gia đang ủng hộ Bàng Quán thì ngay chính mình cũng không biết gia quyết của các thuộc hạ một khi bị theo dõi gắt gao liệu có tránh khỏi việc bị truy sát hay không, chẳng biết trong nhà mình có ai mật báo mọi chuyện với Hạ Hầu gia hay không, xúc tu Hạ Hầu gia vươn tới bao nhiều nơi trong ngần ấy năm cũng chẳng ai biết.
Quảng Thiên Vương phủ, sắc mặt Quảng Lệnh Công trong sảnh đường vô cùng khó nhìn rống lên với Vương Mi Mị Nương:
- Cút ra ngoài!
Mị Nương đang cầu xin sợ hết hồn, không thể làm gì khác hơn ngoài việc gạt nước mắt rời đi.
Mị Nương đương nhiên đang cầu xin Quảng Lệnh Công cứu con gái đang bị Bàng Quán giữ làm con tin, mà Quảng Lệnh Công không phát hỏa vì con gái bị bắt làm còn tin, lão tin chắc lá gan Bàng Quán không lớn đến mức dám động vào nhiều người như vậy, không bị dồn tới bước đường cùng, Bàng Quán nhất định sẽ không làm gì con tin.
Điều khiến lão thực sự căm tức chính là, ở đây lão vừa mới hạ lệnh tập kết một trăm triệu nhân mã nhanh chóng chuẩn bị tiếp viện Hạo Đức Phương thì phía dưới xảy ra chuyện, hơn nữa còn theo phản ứng dây chuyền.
Chẳng biết phía dưới tuồn đầu ra tin tức, ào ào có tin tố giác mặc danh, vạch trần một số chuyện mờ ám của chủ tướng các nơi trực tiếp tung ra cho mọi người ở dưới.
Nghiêm trọng nhất còn liên lụy tới cả nguyên soái dưới tay lão, tố giác vạch ra không phải chỉ một chuyện Nam quân mưu phản. Ngọ Lộ Nguyên soái - Hoàng Hạo dưới tay lão cũng liên thủ với Bàng Quán tạo phản, còn lôi cả Quảng Lệnh Công vào cuộc, thậm chí liệt kê ra một số chứng cứ khá xác thực dù chưa biết thực hư.
Bàng Quán gây ra chuyện này vốn đã khiển lão kiêng kị, rồi lại lộ ra việc Hoàng Hạo có ý đò, rồi một số chuyện ở phía dưới liên tục xảy ra, ai dám cam đoan những thứ đó là giả? Chẳng may là sự thật thì ngay cả thân lão còn lo chưa xong, còn muốn đi cứu viện Hạo Đức Phương ấy hả? Thế rồi ai cứu viện lào đây?
Chuyện y hệt cũng xảy ra với mấy vị Thiên Vương khác. Khấu Thiên Vương phủ, bện trong thư phòng, Khấu Lăng Hư vô bàn đứng dậy, nghiến răng nói:
- Không cần nói, hẳn là Hạ Hầu gia ra tay rồi, đang cảnh cáo chúng ta đừng có manh động!
Đường Hạc Niên nói với vẻ kì lạ.
- Hạ Hầu gia có phải uống nhầm thuốc rồi không? Chuyện náo loạn trước đây với Hạ Hầu gia lớn như vậy cũng chẳng thấy Hạ Hầu Thác có động tĩnh lớn như này, xem hành động này, hẳn là chưa lật đồ Hạo Đức Phương thì chưa chịu dừng tay! Rốt cuộc Hạo Đức Phương đã làm gì để khiến Hạ Hầu gia phản ứng lớn thế nhi?
Khấu Lăng Hư bước ra khỏi trường án, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, cười lạnh nói:
- Lật đổ? Nếu Hạ Hầu gia không nhúng tay vào, Thanh Chủ còn coi việc làm loạn của Bàng Quán là trò vui, Hạ Hầu gia một khi nhúng tay vào, Thanh Chủ sẽ không ngồi không không quan tâm, mục tiêu đả kích lập tức nhắm thẳng vào Bàng Quán! Gần đay Hạ Hầu Lệnh không lên triều ta đã cảm thấy kỳ lạ, ta lại muốn xem rốt cuộc Hạ Hầu gia muốn giở trò quỷ gì!
Ly Cung, Thiên Đình, Thanh Chủ chắp tay quay lưng lại với cửa lớn trong chính điện, đám người tâm phúc Thượng Quan Thanh. Phá Quân đã có mặt đầy đủ.
- Chắc chắn là Hạ Hầu gia đang ủng hộ Bàng Quán?
Thanh Chủ chầm chậm Xoay người lại, sắc mặt âm trầm hỏi, y hầu như liên tưởng tới việc Hạ Hầu gia ủng hộ việc sáu Thánh chủ quật khởi, sau đó lại ủng hộ y quật khởi.
Tư Mã Vấn Thiên nói:
- Hẳn là không sai đâu, nhân mã của Hạo Đức Phương đều không điều động nổi, môn phái trong địa bàn cũng tránh đi cả, bốn quân cảnh nội đều xảy ra chuyện, khiến đám người Khấu Lăng Hư sợ ném chuột vỡ bình nên không dám vội vàng xuất binh tiếp viện Hạo Đức Phương. Trên thiên hạ này, thế lực có thể làm được chuyện này trừ Hạ Hầu gia ra thì chẳng còn ai cả.
Vũ Khúc gật đầu nói:
- Rất rõ ràng, trừ bệ hạ ra. nếu không có sự chống đỡ của Hạ hầu gia, Bàng Quán chắc chắn không dám làm việc này, bằng không cho dù có giết chết Hạo Đức Phương, lão cũng không ngồi lên địa bàn Nam quân được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3491: Loạn! Loạn! Loạn! (2)
Chương 3491: Loạn! Loạn! Loạn! (2)