TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 85

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

“U!” Thấy bóng hình Thiên Viên đã mất hút trong màn đêm, Thẩm Vân An bèn nhìn nàng với vẻ lên án.

“Bánh đó làm t3ừ hôm qua, sao ngon bằng bánh mới ra lò được?” Thẩm Hi Hòa đành dỗ dành, “Bánh để đến mai thế nào cũng bị ỉu, nếu mai a1 huynh muốn ăn thì muội lại làm cho huynh mẽ mới.”

Dù biết muội muội đang dỗ ngọt mình nhưng Thẩm Vân An cũng t9hích được nghe, hắn nhếch môi cười, xem như Thái tử ăn đồ thừa của mình mà thôi, nghĩ vậy lại thấy phản chí hắn ra,

Nhưng chiếc đèn này nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. “Bích Ngọc, em cất đèn đi.” Thẩm Hi Hòa hiểu ý, bất đắc dĩ 8bật cười, đưa đèn cho Bích Ngọc,Hư Thanh không giới thiệu thân phận của Tiêu Trường Khanh, Tiêu Trường Khanh cũng không vạch trần thân phận huynh muội Thẩm Hi Hòa, hai bên chào nhau như người xa lạ tình cờ gặp mặt.

“A huynh làm gì vậy?” Thấy Thẩm Vân An giơ tay chụp một mở lá rơi lả tả, Thẩm Hi Hòa bèn hỏi.

“Đem về nhồi ruột gối cho muội.” Thẩm Vân An chỉ giữ lại những chiếc lá đẹp mắt, nguyên vẹn, còn lại đều thảy xuống đất. Gió thu hiu hiu thổi, lá rụng rất nhiều, Thẩm Vân An luống cuống tay chân, lại cúi người lựa những chiếc lá sạch sẽ, đẹp đẽ từ thảm lá rụng dưới đất.Tiêu Trường Khanh đứng bên cạnh nhìn hai huynh muội nói nói cười cười, không khỏi cười theo. Khi mới thấy Thẩm Hi Hòa lần đầu tiên, hắn cứ ngỡ là mình hoa mắt, thậm chí trái tim bỗng dưng đau nhói.

Nhưng giờ đây nhìn Thẩm Hi Hòa vén váy ngồi xổm, để lộ đôi giày thêu tinh xảo, hắn tin chắc là chấp niệm của mình đã khiến hắn nảy sinh ảo giác. Thế tử của hắn là một nữ lang đoan trang thanh nhã, luôn khắc ghi quy củ lễ giáo trong tâm khảm, không bao giờ có những hành vi tùy ý như thế này.

Thanh Thanh, ta nhớ nàng sắp điên rồi… 1Thẩm Hi Hòa không ngờ lại gặp được Tiêu Trường Khanh trong tình huống này.

Buổi tiệc sinh nhật Định vương phi dạo nọ, Tiêu Trường Khanh lấy cớ đang để tang, cần kiêng kỵ nên không đến.

Triều đại này có quy định, thê tử qua đời thì trượng phu cần để tang một năm, quan lại, quý tộc, hoàng gia đều để ít nhất một năm mới tục huyền, nhưng người thật sự mặc áo tang suốt một năm thì hiếm hoi vô cùng, bởi vì còn phải lên triều, phải xử lý công vụ, không thể mặc áo tang được.ít thì bảy ngày, nhiều thì ba tháng, Cổ Thanh Chi đã qua đời hơn bốn tháng, vậy mà Tiêu Trường Khanh vẫn còn mặc áo tang. Dường như cảm nhận được có người đến, Tiêu Trường Khanh ngoảnh đầu nhìn lại, nhác thấy Thẩm Hi Hòa, hắn không khỏi nheo mắt nhìn nàng.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ ập đến, khiến hắn hơi choáng váng.

Đợi hai huynh muội lại gần, Tiêu Trường Khanh mới bình tĩnh lại, chào hỏi lẫn nhau.Hư Thanh đưa bọn họ đến Bình Trọng viện, xa xa đã thấy một mảng vàng rực bao trùm bên trên viện, che khuất cả bầu trời, tựa như một vầng hào quang vàng kim nơi chân trời vậy, lại gần thì thấy mặt đất được phủ kín một lớp lá vàng trông như cánh bướm, cảnh sắc đẹp như mơ, khiến người ta say đắm.

Giữa khung cảnh vàng rực một màu, một bóng trắng sừng sững đứng đó, Thẩm Hi Hòa đi đến trước nguyệt môn bèn dừng bước.

Người này mặc y phục trắng có tay áo rộng, thắt lưng, ống tay áo và vạt áo thêu viền đen, mái tóc đen dài được buộc bằng một dải băng trắng. Hắn hơi ngước mặt nhìn chăm chú cây bạch quả trước mặt, thỉnh thoảng lại có lá rụng lả tả xuống vai hắn, tạo cảm giác thật dịu dàng.Sáng hôm sau, dùng bữa sáng xong, Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An đến Đào gia gặp ngoại tổ phụ, cữu cữu và cữu mẫu trước, thường ngày nàng ít sang thăm, có điều hễ làm món gì ngon hay thứ gì thú vị thì sẽ sai người đem qua.

Nàng và a huynh đều đang nằm trên đầu sóng ngọn gió, nếu thường xuyên ghé thăm Đào gia chỉ e sẽ có người gây khó dễ.

Hiểm khi thấy cháu gái đến chơi, Đào Chuyên Hiển mừng rỡ không chịu để nàng đi, Thẩm Hi Hòa nói hết lời, bảo đã có hẹn với Hà Thanh đại sư từ trước mới có thể ra khỏi nhà cữu cữu.“Mai muội muốn đi chùa Tướng Quốc, muội đã nhận lời điều chế hương hoa đồ đề cho Hư Thanh đại sự, nay đã làm xong.”

“Để ta đưa muội đi, chùa Tướng Quốc cũng có hai cây bạch quả hơn trăm tuổi.” Thẩm Hi Hòa thích bạch quả, ngặt nỗi loài cây này khó sinh trưởng ở Tây Bắc, mấy năm nay, mỗi dịp cuối thu, nhà cữu cữu lại gửi cho một ít.

Thẩm Hi Hòa vui vẻ đồng ý.Chiếc đèn này không phải do người không rõ lai lịch tặng, không tiện đưa người khác hoặc vứt đi.

Thấy Bích Ngọc đem đèn cất vào kho, Thẩm Vân An mới hài lòng: “Mai chúng ta đến Bình Trọng* viên chơi nhé?”

(*) Tên gọi khác của cây bạch quả.Thẩm Hi Hòa không định âm thầm lặng lẽ đem hương hoa đồ đệ đến chùa Tướng Quốc, nàng đã sớm dặn chưởng quỹ Độc Hoạt Lâu cho người lấy vải đỏ bọc hương liệu lại, vì dùng để đắp tượng Phật nên cần một lượng lớn, cần đến sáu người khuẩn, đoàn người đi vòng vèo qua mấy con phố đến chân núi bên dưới chùa Hộ Quốc.

Thẩm Hi Hòa vừa dẫn bọn họ vào trong chùa, tin tức hương liệu của Độc Hoạt Lâu được chọn làm hương liệu đắp tượng Phật của chùa Tướng Quốc đã lan truyền rộng khắp, những người vốn chê đắt giờ cũng cắn răng mua sắm, còn khách của Độc Hoạt Lâu thì thấy tự hào lấy.

“Chất lượng hương rất tốt.” Hà Thanh tự mình tới kiểm nghiệm và rất hài lòng, hết sức cảm kích Thẩm Hi Hòa, “Làm phiền quận chúa rồi.”“Đại sư khách sáo quá.” Thẩm Hi Hòa khiêm tốn làm lễ, “Ta thích bạch quả từ bé, nghe nói chùa Tướng Quốc có cây bạch quả trăm tuổi, chẳng hay có thể cùng a huynh ta đi xem được không?”

Cây bạch quả trong chùa Tướng Quốc do Thái Tông bệ hạ tự tay trồng, đến nay triều đại đã kéo dài trăm năm, cây cũng hơn trăm tuổi, là bảo vật trấn tự của chùa Tướng Quốc, trừ bệ hạ và Hư Thanh ra, người thường không được tự ý ra vào.

Ai muốn ngắm cây bạch quả đó chỉ có thể leo lên núi cao, từ trên nhìn xuống, nhưng chỉ thấy được bóng dáng xa xa.Hư Thanh đại sư chần chừ một chốc rồi nói: “Lúc này có một vị thí chủ đang ở trong Bình Trọng viện, nếu quận chúa không ngại thì bần tăng dẫn quận chúa đi.”

“Không sao, chỉ cần người đó không che chúng ta quấy rầy là được.” Thẩm Hi Hòa chỉ muốn ngắm cảnh chứ không cần chiếm hữu cho riêng mình.

“Mời quận chúa.”Nàng thích bạch quả, có lần Thẩm Vân An từng thúc ngựa nghìn dặm để đem về cho nàng một túi. Nàng cảm động trước tấm lòng của hắn, không nỡ để lá bạch quả héo úa bèn nghĩ cách phơi khô rồi nhồi ruột gối, dùng mãi đến khi không thể dùng được nữa mới thay.

“Chúng ta lựa nhiều chút, muội cũng sẽ làm cho a huynh một chiếc.” Thẩm Hi Hòa bật cười vui vẻ, không màng lễ nghi mà ngồi xổm xuống đất, cùng nhặt lá với Thẩm Vân An.

Hai huynh muội không để ý gì đến ai, thậm chí còn rôm rả nhận xét về mấy chiếc lá, thỉnh thoảng tìm được một chiếc đặc biệt lớn hoặc đặc biệt đẹp còn đưa cho đối phương bình luận một hồi.Tiêu Trường Khanh quay đi, lặng lẽ rời khỏi viện tử. Hắn rời đi chẳng ảnh hưởng gì đến huynh muội Thẩm Hi Hòa, hai người vẫn vui vẻ nhặt lá đến quên cả trời đất.

“Không biết Chiêu Ninh quận chúa và Tây Bắc vương thế tử đi đâu rồi?”

Xem ảnh 1

| Tải iWin