Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình muốn xuống tay với cô ta quả thật đơn giản như giết chết một con kiến.
Diệp Đình mím môi, mặt lạnh căng lên, hiển nhiên không có kiên nhẫn.
Lăng Vi chắn đằng trước Diệp Đình, phất tay với Sở Minh Y như đuổi ruồi bọ vậy: “Vị tiểu thư này, trước khi cô chất vấn người khác vẫn nên kiểm điểm khuyết điểm của mình trước đi.”
Trong lòng còn có câu khó nghe hơn mà không nói ra thôi: “Nếu không phải cô cho hợp đồng kia bày ra ánh sáng thì Diệp Đình mới mặc kệ cô là chó hay mèo đấy.”
Sở Minh Y cắn răng trừng Lăng Vi, đột nhiên ánh mắt ngập nước nhìn Diệp Đình: “A Đình… anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho em? MB là Louis đưa cho em xử lý, anh đã thu mua còn chưa hết giận sao? Người nhà em lại không đắc tội anh, vì cái gì phải ra tay với bọn họ?”
Từ đầu đến cuối Diệp Đình vẫn mặt lạnh không nói gì, là anh làm anh thừa nhận, không phải anh làm thì anh mới lười giải thích.
Lúc này Lăng Vi khoanh tay liếc cô ta cười lạnh: “Vị tiểu thư này, cô đừng đánh giá mình quá cao, ra tay với cô là vì cô không biết tốt xấu, chạm tới mấu chốt của người khác. Còn làm ăn nhà người khác, theo sự hiểu biết của tôi với chồng mình, anh ấy khinh thường làm chuyện thấp kém như vậy.”
Lăng Vi vừa nói xong liền cảm thấy bị Diệp Đình kéo tay, cô quay đầu lại liền thấy Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong mắt lấp lánh đầy tán thưởng. Lăng Vi dựa vào anh, nháy mắt Sở Minh Y hỏng mất.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cưỡng chế mình phải bình tĩnh: “A Đình, dù không phải anh ra aty nhưng anh có thể giúp em không? Công ty của ông em sắp phá sản rồi, trước kia anh từng gặp ông ấy… anh nhẫn tâm nhìn ông ấy suy sụp sao”
Lăng Vi cảm thấy kỳ quái, cười lạnh nhìn Sở Minh Y: “Sở Minh Y, cô không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Vị hôn phu của cô là tổng giám đốc công ty ô tô nổi danh toàn cầu, cô không đi cầu xin anh ta lại chạy tới chồng tôi làm gì?”
Sắc mặt Sở Minh Y tái mét giống như ăn quả cân, yết hầu ngạnh lại không nói nên lời.
Bên này ồn ào dẫn tới không ít người muốn xem náo nhiệt.
Sắc mặt Sở Minh Y khó coi cố gắng nhẫn nhịn, hơn nửa ngày mới nói: “A Đình, xem như lần cuối cùng em cầu xin anh, anh giúp ông em đi… trước kia anh làm gì với em, em đều không so đo với anh,”
Lăng Vi trợn trắng mắt, giống như Diệp Đình nợ cô ta không bằng. Đương nhiên… thật sự nợ cũng không tính là gì, cô thật không hiểu, chỉ mím môi nhưng không nói gì.
Ánh mắt Diệp Đình lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói: “Bên kia có nhảy dù đấy, cô nhảy mười lần đi, ngược lại tôi còn có thể suy xét ý kiến của cô.”
Cái gì? Nhảy dù? Cô ta có bệnh sợ độ cao! Sắc mặt Sở Minh Y nháy mắt trắng bệch! Phảng phất máu trong người như bị ngưng đọng.
“Diệp Đình! Anh muốn mạng của em sao?! Anh có cần máu lạnh như vậy hay không!”
Diệp Đình cười lạnh: “Luôn mồm nói để ý ông mình như vậy… bảo cô trả giá một chút cũng không chịu, là cô máu lạnh hay tôi máu lạnh đây?Tôi chẳng phải là cha cô, dựa vào đâu mà giúp cô chứ?»
Trợ lực! cảm xúc mênh mông, Lăng Vi xoay người bổ nhào vào lòng anh, ôm anh cười ngọt ngào: “Ông xã, anh thật đẹp trai.”
Sở Minh Y như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, đi đường cũng lung lay… ánh mắt phiêu phiêu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 240: Ông xã trợ lực (2)
Chương 240: Ông xã trợ lực (2)