Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đây là.... người giàu có ở đâu, mà lại tới nơi hẻo lánh này của bọn họ?
Chu Nhị, tiểu Tam đang suy nghĩ vấn đề này.
Đột nhiên liền nhìn thấy những người mặc tây trang màu đen kia có hành động, động tác của bọn họ vô cùng nhanh chóng, vừa chớp mắt đã ---
Con mắt trái của Chu Nhị lập tức bị đánh một cái “Ầm”!
“Ngao ---” Anh che mặt gào khóc thảm thiết, sức lực của một quyền này vô cùng lớn! Đánh anh té lăn nằm trên đất, anh đau đến mắt nổ đom đóm, cộng thêm cái mũi còn trào máu lúc nãy, bây giờ con mắt còn bị đánh bể, Chu Nhị giận đến cả người đều bốc lửa!
Anh vừa muốn ầm ĩ liều mạng với bọn họ, đột nhiên nghe thấy tiếng ôm đầu gào khóc thảm thiết của tiểu Tam và các anh em khác bên cạnh anh.
Chỉ nháy mắt, hơn sáu mươi tên côn đồ cắc ké mà Chu Nhị mang đến đều té xuống mặt đất kêu rên.
Chi Nhị không cam lòng mắng to: “Các người hay lắm, các người là thần tiên từ đâu tới? Lão tử có trêu chọc các người sao? Dựa vào cái gì mà đánh chúng tôi? Các người có tiền liền muốn làm gì thì làm à?”
Kiệt Sâm nói thay ông chủ của anh: “Đánh mày? Không dựa vào cái gì. Chỉ là nhìn mày không vừa mắt.”
Mẹ nó --- không còn lý do gì tốt hơn à?
Lúc này, Trương Diệc Đình cũng hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, cô co giò muốn chạy, đột nhiên --- một người mặc áo đen đứng ngay gót chân của cô như quỷ vậy, đấm một quyền vào trên mặt của cô “Oành”
Trương Diệc Đình cũng hét thảm “Ngao” liền lắc lư té xỉu xuống đất. Kiệt Sâm lập tức báo cảnh sát để cho cảnh sát thu dọn đám côn đồ cắc ké này. Chỉ có Trương Diệc Định bị bọn họ nhét vào trong xe.
Lăng Vi đứng xa xa nhìn.... Diệp Đình tới! Trong lòng cô tràn đầy vui mừng! Trái tim giống như nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Lúc nãy khi đoàn xe của Diệp Đình tới cô đã nhìn thấy, bởi vì tiếng động cơ xe của đại lão công phong tao nhà cô vô cùng lớn...
Muốn không đưa tới sự chú ý của người khác cũng không thể!
Lăng Vi thấy Diệp Đình đứng ở đó, siêu cấp, siêu cấp mạnh mẽ... Dáng người thật cao của anh đứng cạnh chiếc xe thể thao siêu cấp kia, Lăng Vi cong môi mỉm cười, giả vờ mạnh mẽ cái gì?!
Diệp Đình khoác áo choàng dài màu đen vô cùng đẹp trai, làm cho trái tim thiếu nữ của cô “gào thét” đến nổ tung rồi.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, lúc này.... nên có một cơn gió lạnh thổi qua mới đúng! Không phải trong phim đều là như vậy sao? Gió kia thổi một hơi lên vạt áo choàng dài của nam chính, trong nháy mắt --- cái gì mà khí phách vương giả... Hiệu quả kia còn không làm cho nữ sinh thét chói tai sao chứ?
Lăng Vi đang nghĩ như vậy... đột nhiên, cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua, tiếp theo.... chỉ thấy áo choàng dài của Diệp Đình thật sự bị thổi lên!
Mẹ nó! Có cần phải trùng hợp như vậy không?
“Ha ha ha ---” Lăng Vi cười đau bụng, Đại lão công nhà cô chờ người --- thật là đẹp trai đến người thần đều ghét! Chính là phong độ vương giả, khí phách trừ ta ra còn ai bằng kia thật là quá tuyệt vời!
Diệp Đình đứng ở đó, giống như trong thiên địa chỉ có một mình anh vậy.
Anh dùng nửa con mắt nhìn tất cả, lạnh lùng quét xung quanh, khi tầm mắt của anh rơi vào xa xa bên ngoài lập tức khóa lấy Lăng Vi, biểu tình trên mặt anh nhanh chóng thay đổi.
Nụ cười trên môi kia muốn che giấu cũng không thể che giấu được!
Lăng Vi cách xa như vậy còn thấy được anh đang cười... Ai nha má ơi.... trái tim thật là không chịu nổi nữa, làm sao đây? Nháy mắt Lăng Vi muốn nhào tới trong ngực anh, ôm anh, hôn anh, còn muốn yêu yêu cùng anh. Cô cất bước chân nhỏ chạy thật nhanh về phía anh.
Diệp Đình nhíu mày nói: “Đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận!” Anh nhanh chóng sãi chân hai ba bước liền đến bên cạnh cô, Lăng Vi giang rộng hai tay nhào vào trong ngực anh như một đứa bé vậy: “Chồng ---- em rất là nhớ anh.....” Cô hất càm, chà xát vào ngực anh.
Diệp Đình đưa tay ôm chặt cô, nháy mắt đã hôn lên cái miệng nhỏ nanh của cô. Anh hôn rất dùng sức, bá đạo giống như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1001: Một ngày không thấy em đã nhớ nhung đến sắp điên lên rồi (1)
Chương 1001: Một ngày không thấy em đã nhớ nhung đến sắp điên lên rồi (1)