Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai chiếc trực thăng phi cơ cách rất xa, nhưng mà, vẫn có thể xác định vị trí của đối phương được.
Đầu tiên, cơ trưởng của trực thăng phi cơ mà tiểu Bạch đang ngồi phát hiện khác thường, chỉ chỉ cho Kiệt Sâm đang ngồi kế tiểu Bạch.
Kiệt Sâm lập tức bào cáo với Diệp Đình: “Tiên sinh, phía sau có trực thăng phi cơ đuổi theo.”
Diệp Đình cong môi cười: “Cá mắc câu, câu nó đi. Đừng bay chậm quá, tránh cho đối phương sinh nghi, làm theo phản ứng bình thường đánh lạc hướng anh.”
“Dạ!”
Kiệt Sâm lập tức cầm máy truyền tin lên, thông qua loa của buồng phi cơ nói với tiểu Bạch: “Bạch tiên sinh ---- phía sau.... thật giống như có một chiếc trực thăng phi cơ đang đuổi theo chúng ta!”
Tiểu Bạch hoảng sợ nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đen nhánh không thấy gì cả! Di? Cách rất xa.... dường như nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ... vừa mới chợt lóe lên!
Tiểu Bạch nóng này: “Cái con mẹ nó, bay nhanh lên một chút! Bọn họ là muốn tới cướp con chip!” Tiểu Bạch cũng đổ mồ hôi, mấy trăm triệu ---- nếu con chip này bị mất, Diệp Đình còn không lấy cái mạng nhỏ của anh?
Tiểu Bạch không ngừng thúc giục: “Mau mau chạy! chạy mau lên! Sao các người lại bay chậm như vậy?”
Kiệt Sâm nói: “Tăng tốc!”
Cơ trưởng của phi cơ vẫn luôn tăng tốc độ ---
Phía sau, cơ trưởng của chiếc trực thăng phi cơ kia phát hiện trực thăng phi cơ phía trước đột nhiên tăng tốc độ, vội vàng báo cáo với Vương Vinh Diệu: “Chủ tịch! Chiếc trực thăng phi cơ phía trước phát hiện chúng ta, vẫn luôn tăng tốc độ!”
“Đuổi theo!” Nếu đã bị phát hiện liền không còn gì cố kỵ nữa!
Vương Vinh Diệu ra lệnh: “Bất kể giá nào, nhất định phải cướp được con chip! Tôi lập tức phái thêm người cho cậu!”
“Dạ! Chủ tịch!”
Cơ trưởng của trực thăng phi cơ lập tức gửi tọa độ cho Vương Vinh Diệu, Vương Vinh diệu cho đoàn xe ở gần đó đi tiếp viện trực thăng phi cơ.
Trực thăng phi cơ của tiểu Bạch có lúc cũng sẽ phải hạ xuống, chỉ cần hạ xuống là anh có thể phái người tới cướp bóc!
Hai chiếc trực thăng phi cơ liều mạng bay về phía trước, đoàn xe phía dưới sắp hàng thành từng đội từng đội giống như con kiến vậy chạy theo, có xe lạc đội, cũng có xe bổ sung vào.
Nháy mắt tiểu Bạch liền sợ hãi: “Đây là muốn làm gì? Còn để cho chúng ta hạ xuống hay không?” anh vội vàng chạy tới cửa buồng lái nói: “Kiệt Sâm, trực thăng phi cơ của chúng ta còn bao nhiêu xăng?”
Kiệt Sâm cũng ngây người....
Kiệt Sâm nói: “Cậu yên tâm đi, còn có thể bay sáu giờ. Sáu giờ, đã đủ để bỏ rơi bọn họ. hơn nữa, chúng ta chỉ cần tùy tiện hạ xuống vị trí nào đó đều sẽ có một nhóm chuyên gia lớn đến bảo vệ. Nhất định sẽ không để cho ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Ai má ơi.... sao cậu không nói sớm!” Tiểu Bạch vỗ vỗ trái tim còn đang sợ hãi: “Làm tôi sợ thế này....” Hơn nửa đêm, có cần kích thích như vậy hay không? Trước là cảnh sát đại chiến kẻ trộm, sau lại là trực thăng phi cơ tuyệt địa theo dõi! Kích thích hơn chính là, anh lại là nhân vật chính --- a ha ha....
Đột nhiên Kiệt Sâm nghe được tiếng cười điên cuồng đằng sau cánh cửa...
Trong đầu Kiệt Sâm nghĩ: “Tiểu Bạch điên rồi....”
Tên này bị não tàn thời kỳ cuối, tuyệt chứng, không còn cách nào trị nữa!
Trừ phi cắt bỏ hết toàn bộ đầu óc của anh... mới có thể trị bệnh này được....
Tiểu Bạch nhìn chiếc trực thăng phi cơ phía sau chăm chú: “Làm sao vẫn gần như vậy nha! Một chút cũng không bỏ rơi bọn họ được sao?”
Kiệt Sâm mở cửa buồng lái, lại trưng cầu ý kiến của anh: “Bạch tiên sinh, vẫn luôn đuổi theo như vậy có thể chúng ta sẽ bị bọn họ đuổi kịp, không bằng tìm một chỗ hạ xuống trước rồi mau chóng di dời con chip đi?”
Tiểu Bạch không biết có bao nhiêu âm mưu trong đây, ngu ngơ gật đầu: “Được! Mau lên một chút, mau một chút đi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1018: Tuyệt địa truy kích, chơi chính là kích thích (2)
Chương 1018: Tuyệt địa truy kích, chơi chính là kích thích (2)