Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nước mắt An Kỳ Nhi lập tức trào ra mãnh liệt, Cô lau nước mắt lên áo sơ mi trắng của anh.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục của anh, nắm chặt trong tay, cô thút thít hỏi anh: “Tại sao...? Anh vốn không thích tôi...tôi cũng không thích anh.”
Vinh Phỉ nói: “Không thích là quan hệ thế nào, sau này từ từ thích là được.”
An Kỳ Nhi hỏi anh: “Anh nói tôi, hay là nói anh?”
Vinh Phỉ bực bội cười: “Cả hai chúng ta.”
“A...” An Kỳ Nhi muốn buông anh, nhưng hơi thở của anh làm cho cô mê muội... Không buông ra được, Vinh Phỉ có thể xem là ân nhân cứu mạng cô. Trong lòng nghĩ... Trong căn cứ nhiều người như vậy, cô chỉ muốn ở một mình cùng Vinh Phỉ, những người khác đối với cô thân thiện đi nữa, cô cũng chỉ muốn ở một mình cùng anh.
Người đàn ông đáng ghét này, luôn luôn cùng cô đối nghịch, nhưng..., cô chính là muốn cùng anh đơn độc sống chung với nhau.
An Kỳ Nhi ôm lấy eo Vinh Phỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào ngực anh, cô cười, hít mũi nói: “Anh làm ánh sáng cho em là thua thiệt cho anh... Người như anh tứ, học vấn tốt, dáng dấp tốt, có biết bao nhiêu cô gái nằm mơ cũng muốn xếp hàng chờ anh lựa chọn...”
Tay Vinh Phỉ xoa eo cô, hài hước nói bên tai cô: “Ai nói muốn kết hôn với em? Anh chỉ nói, sẽ là người chỉ đường cho em nha....”
An Kỳ nhi cắn lên vai anh, cô hung hăn cắn một cái, một bên cắn một bên thét chói tai: “ A------Vinh Phỉ! Có lúc em thật muốn giết anh!”
Vinh Phỉ mặc cô cắn, hai tay dùng sức kìm chặt hai cánh tay nhỏ bé của cô kéo ra sau lưng, anh ép mặt tới gần cô, vẫn như vậy cười cười không đứng đắn: “Đến lúc đó, anh cắt hết móng vuốt mèo nhỏ của em, để xem … em làm sao “cào” người đây...”
An Kỳ Nhi lại cắn anh, Vinh Phỉ hôn cô một chút: “ Cái miệng này của em, trừ lúc cắn người và nói chuyện, những lúc khác nói thật là giỏi.”
An Kỳ Nhi nhấc chân đạp anh: “Buông em ra! Em không muốn chơi đùa cùng anh!”
Vinh Phỉ nghe những lời của cô: “Không chơi, thì phải nhanh chóng tiến hành phẩu thuật. Trước mắt phải lấy tấm chip ra rồi nói sau, tạm thời không nhìn thấy, không có nghĩa là sau này cũng không nhìn thấy. Bây giờ y học phát triển như vậy, sớm muộn đều có thể chữa hết.”
An Kỳ Nhi không nhịn được nhíu chặc chân mày, nói: “Vô dụng thôi, bị chèn ép thần kinh thị giác, không phải là tổn thương võng mạc bình thường. Thần kinh thị giác một khi hư hại, căn bản là không cách nào cứu chữa.”
Vinh phỉ lại nói: “Em có thói quen trong bóng tối, không bằng sẽ còn thích bóng tối. So với việc trợn mắt nhìn những thứ những làm người ta nôn mửa, bẩn thiểu phải tốt hơn nhiều không.”
An Kỳ Nhi cả người chấn động!
“Anh nói thật đơn giản...” Cô hừ một tiếng, đột nhiên lại cười, âm thanh ngọt ngào, nói: “Nếu em mù thật, sau này cũng không nhìn thấy mặt anh...”
Vừa nói, cô vừa ngẩng cằm, đuôi mắt cũng từ từ nâng lên, chăm chú nhìn vào mặt Vinh Phỉ.
Vinh phỉ cười nói: “Anh ngược lại hy vọng, câu nói này của em là thật.”
An Kỳ Nhi lập tức mặt lạnh: “Em giống như đang nói dối sao?”
Cô trừng anh: “Không có tâm trạng!”
Cô đột nhiên lại than thở: “Haizz... Em thật muốn... trước khi chết, muốn nói một lời yêu... Giống như những cô gái khác vậy... Mặc váy hồng xinh đẹp, còn phải mang giày cao gót pha lê! Còn muốn đeo kẹp tóc, Chính là muốn có hoa, có con bướm, loại có ánh sáng lấp lánh!”
Cô nói mà nghiếng răng nghiến lợi! Thật giống như những thứ này đối với các cô gái khác là chuyện bình thường, nhưng đối với cô mà nói đều tất cả là điều đặc biệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1129: Dốc lòng say đắm (1)
Chương 1129: Dốc lòng say đắm (1)