Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi vội vàng gọi điện thoại cho Giang Quân, Giang Quân bị cô hỏi đến sửng sốt
Cô gái nào?” Sau khi hỏi xong, anh ta mới phản ứng lại
À... Được, để anh hỏi cô ấy...”
Giang Quân cúp điện thoại, thầm nghĩ trong đầu... mình đi đâu tìm cô gái đó đây?
Ngày hôm đó, anh giúp đỡ cô gái đó một chuyện... Sau đó, bọn họ cũng không gặp lại nhau nữa, bây giờ Lăng Vi đột nhiên hỏi xin anh ta số điện thoại của cô gái đó... anh ta phải đi đâu tìm cô gái đó đây?
Giang Quân suy nghĩ, lần trước bọn họ gặp nhau ở sân trường đại học, nếu không... anh ta thử qua trường đó thử vận may xem thế nào?
Anh ta cảm thấy nhức đầu... sao mình lại tự đào một cái hố sâu cho mình như vậy?
Anh ta vốn định nói với Lăng Vi... anh ta và cô gái kia không thích hợp, sau đó không liên lạc với nhau nữa. Nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại không nói ra được... anh ta nghĩ, tiểu Vi muốn tìm cô gái đó như vậy, anh ta vẫn nên giúp cô đi tìm thì hơn...
Giang Quân xin nghỉ nửa này, đi tới trường đại học đó.
Hôm đó, anh ta ra khỏi phòng bệnh của Lăng Vi, hoảng hoảng hốt hốt đi lạc vào khuôn viên trường này, là cô gái đó giúp đỡ anh ta, theo lý anh ta nên cám ơn cô gái đó, nhưng sau đó vì quá bận rộn... anh ta đã ném chuyện này ra sau ót.
Giang Quân tìm được cái ghế dài kia, anh ta sửa sang lại chiếc áo khoác dài màu xám tro của mình, ngồi xuống trên ghế dài. Chạng vạng tối tháng tư, vẫn còn hơi lạnh. Cũng may, ánh tà dương vẫn còn dư lại hơi ấm. Khiến anh ta ngồi trong gió lạnh, cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Chẳng qua là hơi cô đơn...
Thời gian này, là thời gian sinh viên tan học, anh ta ngồi ở trên ghế dài, nhìn từng khuôn mặt không buồn không lo vui vẻ đi thoáng qua trước mắt anh ta.
Chỗ ngồi hiện tại của anh ta cách phòng học rất gần, vì vậy, chỉ cần cô gái kia đi ra sân trường, là chắc chắn có thể nhìn thấy anh ta.
Nhưng con gái nhà người ta... còn có thể nhớ anh ta không? Mặc dù anh ta chụp ảnh người ta, nhưng anh ta cũng quết mất xừ nó mặt người ta rồi...
Giang Quân ngồi chờ ở trên ghế dài đến khoảng sáu giờ chiều, vẫn không nhìn thấy cô gái đó. Mặt trời đã hoàn toàn ẩn vào đường chân trời, sắc trời dần dần tối.
Anh ta vẫn không có ý định đi. Mặc dù, đã rất đói, nhưng anh ta vẫn còn kiên trì. Anh ta không dễ dàng xin nghỉ được một lần, hôm nay không chờ được cô gái này, ngày mai cũng chưa chắc đã có thời gian đến đây.
Giang Quân ngồi cứng đờ ở trên ghế dài, chân cũng đã tê rần. Anh ta đứng lên chạy một vòng, lại ôm áo khoác dài ngồi xuống.
Anh ta cảm thấy mình hơi buồn cười, thằng đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu rồi, còn giống như thằng nhóc đầu để chỏm, ngồi ở đây chờ...
Anh ta trực tiếp cầm ảnh đi đến phòng giáo vụ hỏi không được sao? Nhưng lại cảm thấy cách đó không được lịch sự cho lắm.
Anh ta quyết định chờ thêm một lát nữa, nếu đợi thêm không thấy, anh ta sẽ mang ảnh đi hỏi.
Anh ta ngồi đây hai tiếng đồng hồ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: Nếu cô gái đó đi ngang qua nơi này, phát hiện ra anh ta đang ngồi ở chỗ này... Sau đó, cô ta bước chậm đi về phía anh ta... rồi mỉm cười nói với anh ta: “Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hình ảnh này cũng cực kỳ đẹp. Giang quân tự giễu nói: “Ai nói mình không lãng mạn? Không phải là mình cũng có tế bào lãng mạn hay sao?”
Anh ta đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy có một cô gái nhẹ giọng nói ở sau lưng: “Xin hỏi, anh là cảnh sát Giam phải không? Hình như chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi vẫn còn lưu ảnh của anh ở trong điện thoại di động.”
Vành tai của Giang Quân nóng lên, anh ta từ từ quay đầu lại nhìn về phía cô gái kia, anh ta mỉm cười, trong lòng thầm nói: “Tôi đã đợi cô lâu lắm rồi.”
Giang Quân đứng lên, nói với cô gái đó: “Đúng vậy, hôm nay tôi đến vì bức ảnh đó đây.”
Cô gái đó mặc áo khoác dài màu be, vạt áo bay bay trong gió lạnh, cô ta cười nói: “Tôi hơi đói, chúng ta đi ăn cơm trước rồi hãy nói.”
Giang Quân ngửi thấy mùi thơm của thức ăn... Kết quả, anh ta vừa mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm mơ...
Ngày hôm qua anh ta không đợi được người, về đến nhà vẫn còn suy nghĩ chuyện này... Không ngờ rằng, nằm mơ còn mơ thấy người ta... Nhưng mùi thơm này từ đâu bốc ra vậy? Anh ta đi ra ban công, nhìn sang phòng trọ cách vách.
Mùi thơm này bay ra từ căn phòng cách vách.
Phòng cách vách mới đổi khách trọ, là người thuê nhà mới dọn đến mấy ngày trước, cũng không biết người này có phải là đầu bếp khách sạn năm sao hay không... Nấu ăn cực kỳ giỏi... Mỗi lần đều đánh thức anh ta bằng đồ ăn.
Chiên trứng, còn có thể chiên thơm đến vậy, đúng là không có thiên lý mà!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1218: Từ từ... Chờ đợi (2)
Chương 1218: Từ từ... Chờ đợi (2)