Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nhìn dây dẫn màu đỏ liền cảm thấy gì đó.
Vội vàng nói: “Ông xã, trước hết để cái hộp đó qua bên kia đi, em nhìn sợi dây kia mà nổi cả da gà.”
Diệp Đình ôm má cô cười nói: “Lăng nhát gan.” Anh dời chiếc hộp đi, đặt bên cạnh ngăn tủ.
“Anh mở cái chiếc hộp nhỏ này.” Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu hai chiếc hộp nhỏ, Lăng Vi tiếp tục đi lại trong phòng.
Cô ngồi lâu nên eo mỏi lưng đau, lại vừa ăn cơm xong, vô cùng mệt mỏi, cô chống lưng muốn đi ngủ một giấc, gió thổi bay làn váy trắng thuần của cô, vô cùng thoải mái càng làm cô mệt mỏi hơn.
Cô đi dạo hai vòng bên trong căn phòng, nhìn tủ đầu giường cạnh giường lớn, cô đi qua ngồi xuống kéo ngăn tủ.
Bên trong có cuốn nhật kí, lật từ đầu đến cuối chỉ có trang thứ hai có hai dòng.
Trang thứ nhất bỏ trống chưa viết gì hết.
Trang thứ hai, dòng thứ nhất là thuật ngữ chuyên nghiệp: “Ba hiệu quả phục hồi như cũ. ‘Tế bào tinh chất.’”
Phía dưới viết bốn chữ: “Chuyên gia y học.”
Lăng Vi nhìn bốn chữ này, thật sự cảm thấy kinh hỉ, thì ra ba là người tri thức như vậy, chỉ dựa vào hai câu này của mẹ đã đoán được nghề nghiệp của mẹ.
Đột nhiên cô nhớ tới trước kia Diệp Đình từng nói, anh nói: “Tuy hai người không ai biết thân phận của nhau nhưng một đêm tiếp xúc với nhau sẽ không để ý mà để lộ thông tin của mình. Chỉ cần đối phương đủ cẩn thận thì có thể từ lời nói của đối phương mà đoán được phần nào thân phận của đối phương.
Lăng Vi nhìn chằm chằm bản nhật kí, thầm nghĩ: “Chắc là ba đã đoán được mẹ là chuyên gia y học… chứng minh trong lòng ông có bà… vẫn luôn nhớ bà, vẫn luôn tìm bà….
Chỉ là phạm trù bác sĩ quá lớn… ông lại hôn mê mười tháng, sau đó không bao lâu liền qua đời…
“Ông xã, anh nhìn bản nhật kí này đi.” Lăng Vi đưa cuốn nhật kí cho Diệp Đình xem.
Diệp Đình mở một chiếc hộp.
Lăng Vi kích động nhìn chiếc hộp còn Diệp Đình nhìn bản nhật kí, nhìn tới dòng thứ ba….
“Ôi ông xã, anh nhìn này, bên trong có ảnh chụp.”
Giống như phát hiện ra đại lục mới, là hình trước kia của Lôi Thiếu Dục.
Chừng 100 tấm hình từ lúc sinh ra đến hơn 20 đều có hết.
Diệp Đình và cô cùng xem hình, Lăng Vi cười nói: “Lúc còn bé ba thật đẹp trai, lúc còn trẻ cũng rất soái ca, anh nhìn mũi này sao mà cao như vậy, đôi mắt thâm thúy mê người như vậy…”
Đột nhiên Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Diệp Đình không nhịn được cảm khái: “Ông xã, khó trách anh đẹp trai như vậy, gen di truyền của anh tốt quá.”
Diệp Đình cầm di động chụp lại đám hình này.
“Anh chụp là để về cho mẹ xem sao?” Lăng Vi hỏi anh.
Diệp Đình gật đầu: “Chờ trạng thái của mẹ tốt hơn một chút anh lại cho bà xem, nhất định mẹ muốn nhìn thấy ba,”
“Cốc, cốc, cốc…”
Lúc này ngoài cửa có người gõ cửa, Diệp Đình xoay người đi mở.
Ngoài cửa, Lôi Thiếu Tu nhìn vào bên trong hỏi anh: “Thế nào, tìm thấy manh mối gì không?”
Lôi Thiếu Tu nói đi ngủ, ngủ được bao lâu chứ?
Diệp Đình mở cửa mời ông vào, Lăng Vi nói: “Chú, sao chú tỉnh nhanh vậy?”
Lôi Thiếu Tu nói: “Chú không ngủ được… nhưng mà mệt quá nên nằm một lúc.” Ông đi tới cạnh bàn vuông, nhìn thấy xấp hình cũng không quá ngạc nhiên, hiển nhiên đã từng mở qua.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1383: Đến gần với sự thật (1)
Chương 1383: Đến gần với sự thật (1)