Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong cẩn thận xem video. Kỷ Nhu nhìn chằm chằm vào màn hình, xem một lần lại một lần, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có người mẹ quen...”
Bà hơi ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn Lôi Tuấn, rồi lại nhìn về phía Lôi lão gia...
Giống như đang hỏi: “Mọi người đang bảo tôi tìm ai?”
Lôi lão gia phất phất tay, bảo mọi người đi ra ngoài trước. Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người ông Kỷ Nhu và Bách Lý Phong,.
“Kỷ tiểu thư, Bách Lý tiểu thư...” Lôi lão gia nói: “Nhiều năm qua, các cô đã phải chịu khổ rồi... Tình hình bây giờ, hơi phức tạp. 26 năm trước, Lôi gia chúng tôi đã tổ chức lễ tang cho Thiếu Dục và Thiếu Triệt, hẳn hai người... đều biết chuyện này. Nhưng bây giờ thì sao... mấy đứa cháu của tôi, đều không chịu tin tưởng cha bọn chúng đã qua đời. Vì vậy, vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách tìm ra bọn họ.”
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong đều mở to hai mắt.
Kỷ Nhu thất kinh: “Mấy đứa bé này... Cho rằng anh cả Thiếu Dục và Thiếu Triệt... còn sống?”
Lôi lão gia gật đầu nói: “Điều này cũng không thể trách bọn họ được, từ nhỏ bọn họ đều chưa từng được gặp cha mẹ, muốn tìm cũng là đềi dễ hiểu. Hơn nữa... quả thật khoảng thời gian gần đây… rất kỳ hoặc...”
Kỷ Nhu lập tức ngồi thẳng người dậy: “Kỳ hoặc?” Bà vốn đang dựa ở đầu giường, vừa nghe thấy Lôi lão gia nói hai chữ “Kỳ hoặc” này, bà lập tức ngồi không yên: “Sao lại kỳ hoặc?”
Bà là người thông minh, dĩ nhiên là mới nghe qua đã hiểu!
Lôi lão gia nói: “Con của Thiếu Dục nhà tôi, tên là Diệp Đình, thằng bé nói với tôi, vì truy kích kẻ thù, khoảng thời gian trước nó đã thiếu chút nữa phá sản, sau đó... Đột nhiên có một thế lực trong bóng tối giúp nó. Còn cả mấy ngày trước, lúc tiểu Tuấn tới đế đô, bị mười mấy chiếc xe bám theo, nhưng dường như người trong xe không muốn làm khó nó, chỉ muốn ép nó xuống xe, sau đó... Nhìn nó rồi đi.”
“...” Kỷ Nhu và Bách Lý Phong nhìn nhau, Bách Lý Phong nói: “Chị Nhu, nếu chị có lời muốn nói với Lôi lão tiên sinh, vậy em tránh ra trước.”
Kỷ nhu suy nghĩ, rồi chậm rãi gật đầu.
Bách Lý Phong hỏi ý, gật đầu với Lôi lão gia, rồi đưa chân xuống đất, đi ra ngoài.
Kỷ Nhu lấy ra một sợi dây chuyền màu tím! Giống y như sợi dây chuyền trong tay Diệp Đình và Lý Thiên Mặc! Chỉ là màu sắc của viên ngọc trên mặt dây chuyền không giống!
Lôi lão gia nhận ra sợi dây chuyền này, Diệp Đình đã cho ông xem qua.
Kỷ Nhu vừa nhớ lại, vừa nói: “Cháu nhớ... Lần đó Thiếu Triệt bị trọng thương, cháu tự tay phẫu thuật cho anh ấy, ba ngày ba đêm, mới kéo anh ấy trở về từ chỗ chết... Sau đó, cháu thật sự rất thích anh ấy... Cháu theo đuổi anh ấy như điên, nhưng anh ấy cự tuyệt cháu một lần lại một lần. Anh ấy không ngừng nói với cháu... anh ấy nói: Mạng sống của anh ấy thuộc về đất nước này, mạng sống của anh ấy đã không còn thuộc về chính mình nữa. Sau đó, anh ấy đưa sợi dây chuyền này cho cháu. Anh ấy nói, anh ấy không có cách nào đối xử tốt với cháu. Lại không muốn thiếu cháu quá nhiều, muốn lưu lại một kỷ niệm cho cháu... lúc ấy, cháu đã không thể hiểu được những lời này của anh ấy... Bởi vì, đất nước chúng ta có rất nhiều chiến sĩ, cũng không phải mỗi một chiến sỹ đều không được kết hôn. Cho dù nhiệm vụ của anh ấy cực kỳ nguy hiểm, cũng không đến nỗi đoạn tuyệt giống như anh ấy. Bây giờ cháu chợt nghĩ ra... có phải anh ấy đã tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt hay không? Thân bất do kỷ?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1413: Thời khắc nguy hiểm (1)
Chương 1413: Thời khắc nguy hiểm (1)