Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đội trưởng, cô ta không chịu nói gì!”
Đội trưởng tức giận nói: “Giam người phụ nữ không rõ thân phận này lại!”
Lạc Y bị giam vào một nhà giam tối đen.
Xung quanh tối đen như mực, mùa đông rét lạnh, trong phòng gian không có bất cứ thiết bị sưởi ấm nào.
Lạc Y lạnh cóng, tay chân run cầm cập, răng đập vào nhau. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Tiểu Bạch đẩy cô ra, buộc áo dù duy nhất lên người cô.
Nước mắt của cô đã không chảy được nữa, nước mắt đóng băng ở trên mặt, như muốn vỡ ra.
Cô thấp giọng ngâm nga bài hát, không ai nghe rõ cô hát bài gì, chỉ có mình cô biết, giai điệu ấy là giai điệu hay nhất cô từng được nghe, cô ngâm nga: “Nếu như anh chạm vào môi em, liệu em có mỉm cười không, xin hãy nói cho anh được không... Anh muốn trở thành người hùng của em... bảo bối...”
Cô hát hết lần này đến lần khác, trong lòng chỉ có niềm tin này chèo chống.
Lúc đầu, cô muốn cùng anh về nhà đoàn viên, không ngờ đến sự chia lìa hôm nay.
Có thể không sẽ không gặp lại được cha mẹ, con gái bất hiếu, không thể chăm sóc cha mẹ nốt quãng đời còn lại...
Lạc Y cắn răng. Cho dù như thế, cô cũng sẽ không vu oan cho Tiểu Bạch! Nửa chữ cũng không!
Dù là, chết!
Bên ngoài, có vô số người ra ra vào vào. Có luật sư của Tiểu Bạch, có ám vệ của Tiểu Bạch, có người của gia tộc Tiểu Bạch.
Luật sư của Tiểu Bạch yêu cầu nộp tiền bảo lãnh cho Lạc Y.
Nhưng, trên người Lạc Y không có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận. Người báo cáo nói rằng cô là tình nghi giết người, trước khi chưa điều tra rõ, cục cảnh sát sẽ không chịu thả người.
Luật sư híp mắt lại, ông đi vào văn phòng cảnh sát trưởng, thấy cục trưởng John.
John biết bông là luật sư của Bạch tiên sinh. Một năm gần đây, danh tiếng nổi nhất trên quần đảo Elie chính là Bạch tiên sinh, người muốn kiếm cơm ở địa bàn này, ai không muốn nịnh bợ đại gia nhiều tiền?
Nhưng, một nhân viên cảnh sát thấp giọng nói bên tai John: “Trực thăng Bạch tiên sinh ngồi bị hỏng...”
“À...” Cục trưởng John tiếng hận nói với luật sư: “Thật đáng tiếc, tin Bạch tiên sinh thật sự khiến người ta kinh hoảng, tôi cảm thấy tiếc thương sâu sắc... có điều, người phụ nữ mấy người muốn nộp tiền bảo lãnh, thân phận không rõ, tạm thời chúng tôi không thể thả cô ta đi.”
John đang nói, luật sư híp mắt hỏi ông ta: “Vợ chưa cưới của Bạch tiên sinh, cũng không được?”
Luật sư giơ một tấm hình lên, đưa thẳng đến trước mặt John: “Ông xem đi, Bạch tiên sinh có giống người xảy ra chuyện không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1807: Ôm nhau đến già, không rời không bỏ (1)
Chương 1807: Ôm nhau đến già, không rời không bỏ (1)