*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ thừa tướng nhìn Du ma ma: “Bà lui xuống một lát đi, bản tướng có vài lời muốn nói với bà ấy.”
Du ma ma nói: “Tướng gia có lời gì muốn nói, nô tỳ lùi lại một chút, sẽ không nghe thấy đâu.”
“Không, ngươi lui xuống đi.” Ngữ khí của Hạ thừa tướng lạnh lùng.
Du ma ma còn muốn nói gì nhưng Liên thị đã lên tiếng: “Ma ma, không cần lo lắng, ngươi đi đi.”
Du ma ma lo lắng nhìn Liên thị: “Phu nhân…”
Hạ thừa tướng lạnh giọng hỏi: “Thế nào? Ma ma sợ bản tướng giết bà ấy à?”
Du ma ma hờ hững ngước mắt, trào phúng không chút nể tình: “Chuyện tướng gia làm mấy ngày nay không phải đều vì mục đích này sao?”
Hạ thừa tướng tức giận nhìn Du ma ma: “Đừng tưởng ngươi là người của Hoàng hậu thì có thể nói xấu bản tướng!”
Liên thị xua tay: “Ma ma, không sao, cởi đi.”
Ma ma thấy Liên thị lại bảo mình đi, cũng biết Liên thị rất thông minh, bà bảo mình đi chắc chắn là có thể tự đảm bảo sự an toàn cho bản thân nên mới xoay người vào phòng.
Trong sân, chim chích chòe đậu trên cành cây hót ríu rít, cực kỳ sinh động.
Nhưng tiếng chim lại càng khiến sân vắng lặng hơn, bởi sau khi ma ma đi vào, chẳng ai chủ động lên tiếng.
Hạ thừa tướng không có chỗ ngồi, ông ta cũng không muốn ngồi xuống, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Liên thị.
Ông ta không nói, Liên thị cũng không nói, bao nhiêu năm rồi bà đã quen với sự im lặng, bà cũng cảm thấy không có gì để nói với ông ta.
Một lúc lâu sau, Hạ thừa tướng mới chậm rãi lên tiếng, vừa cất lời đã nói đầy hận thù: “Liên Thuý Ngữ, vì sao bà chưa chết?”
Khuôn mặt tái nhợt trong suốt của Liên thị chậm rãi nở nụ cười, ngưng lại bên môi như đoá hoa hải đường hé nở: “Tôi còn sống, có thể thấy ông vẫn chưa đủ nhẫn tâm.”
“Bà nên chết đi, bà sống còn có ích gì?” Hạ thừa tướng tiếp tục phẫn hận nói: “Năm ta cưới bà về, bà nên chết rồi mới phải, lúc ấy bà chết thì tốt biết mấy.”
“Đúng thế, chết lúc đó thì tốt biết mấy!” Liên thị lặp lại lời ông ta, điều đáng châm chọc là họ đều nói lời thật lòng.
Liên thị không nói, chỉ là nụ cười bên môi dân trở nên lạnh lùng.
“Ai cũng có thể tam thê tứ thiếp, chỉ có mình tôi, tôi cưới thiếp vào sẽ có lỗi với bà, bà là tài nữ cả thiên hạ đều biết, bao nhiêu người muốn được bà quay đầu lại nhìn một lần? Tôi có thể có được bà cả đời phải may mắn thế nào? Nhưng điều nực cười là, tôi cũng từng cho rằng mình rất may mắn, nhưng không ai biết Liên Thuý Ngữ thật sự là người thế nào. Bà không có sự sống, không có hơi thở, không biết hiên thê thục nữ, không hiểu đạo lý làm vợ, tự tư tự lợi, ngang ngược, bướng bỉnh.”
Liên thị nghiêng đầu lắng nghe, bóng tối trước mắt như cuộc đời bà, cuộc đời bà tối đen như mực, bên tai chỉ có tiếng oán hận của ông ta.
Dường như ông ta đã chịu uất ức rất nhiều.
“Trong triều không có vị quan nào vô dụng như tôi, tôi dẫn một thiếp về phủ sẽ bị bà sỉ nhục, cay nghiệt, bà nghĩ bà là ai? Cưới bà thì tôi không được có thêm thê thiếp à? Bà đọc nhiều sách như vậy nên mới thành tính tình ngang ngược, hống hách thế này à? Hay bà cho rằng nếu ban đầu bà gả cho An thân vương thì hắn sẽ không tam thê tứ thiếp? Đến giờ hắn vẫn giữ mình vì ba, đó là vì hắn chưa có được bà, một khi bà gả cho hắn, nhìn rõ tính tình bà, tôi dám nói chắc chắn hắn sẽ chán ghét bà như tôi ghét bà bây giờ vậy.”
Bà còn nghĩ cho dù ông nói gì, bà cũng sẽ không có cảm xúc nào khác, bà chỉ còn lại mối hận giết con gái với ông ta.
Nhưng những lời này thật nực cười làm sao?
Bau đầu là ai đã hứa, cả đời này Hạ Hoè Quân ta sẽ chỉ có một nữ nhân là Liên Thuý Ngữ, nguyện vọng lớn nhất cả đời ta là ở bên nàng cho đến khi già đi, Hạ Hoè Quân ta sẽ dùng cả đời này để yêu một nữ nhân tên là Liên Thuý Ngữ.
Nhưng một năm sau ông ta lại nói với bà, ông ta đã yêu một nữ nhân khác vì nữ nhân đó rất tài giỏi, biết làm tranh, ông ta đã bị rung động.
Ông ta muốn đưa người đó về phủ, ông yêu cầu bà và người phụ nữ đó phải chung sống hòa bình, ông ta nói Liên Thuý Ngữ là tài nữ, có khả năng bao dung.
Lúc đó bà đang mang thai đứa con của ông ta, khi ấy việc bà làm nhiều nhất là vuốt ve bụng, chờ ông về hôn lên má bà.
Bà chưa bao giờ nghĩ khi bà nghĩ mình đang hạnh phúc nhất lại nghe thấy một câu như vậy.
Bà đã đọc rất nhiều sách, nhưng không có cuốn sách nào dạy bà phải đối phó với tình huống này thế nào, bà không kịp phòng bị nên bị đâm một nhát. Bà có thể nghe thấy tiếng lòng mình tan nát. Đáng lẽ bà nên chết trước ngày này. Như vậy bà vẫn là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Đôi mắt trống rỗng, không một giọt nước, bà đã không còn quen bày tỏ nỗi buồn bằng nước mắt.
Giọng bà cũng cực kỳ thiếu sức sống: “Ông đi đi, ta không có gì để nói với ông cả.”
“Đúng thế.” Giọng điệu châm chọc, hà khắc của Hạ thừa tướng vẫn vang lên bên tai: “Tôi vốn cũng không có gì để nói, bà đã chết từ lâu rồi.”
Liên thị không nhìn thấy nhưng vẫn không nhịn được nhắm mắt lại.
“Vậy ông đi đi, có lẽ càng nhìn ta càng không vừa mắt, vậy thì hòa ly đi, ai sống cuộc sống người đó không phải đều tốt hơn sao?”
“Hòa ly? Để bà gả lại cho An thân vương sao? Đừng mơ, cả đời này bà đừng mơ gả cho An thân vương.” Đột nhiên ông ta cúi xuống, nắm lấy cằm bà, ép bà phải ngẩng đầu, lạnh lùng nói từng chữ: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, bà chỉ có thể làm phu nhân Hạ Hoè Quân, một phu nhân bị ghẻ lạnh, không được yêu thương, ở trong Hạ Chí Uyển này cô đơn lạnh lẽo cả đời, mơ giấc mơ làm Vương phi của bà đi!”
Nói xong ông ta lạnh lùng buông bà ra nhưng vẫn không đi, dùng ánh mắt oán độc nhìn khuôn mặt xinh đẹp nổi tiếng một thời của bà.
“Cảm ơn đã không từ bỏ, ta sẽ giữ lại cái mạng tàn này chờ ông tới lấy.” Liên thị nhẹ giọng nói.
“Bà nói một tiếng bà hối hận đi rồi ta sẽ giữ mạng bà lại.” Hạ thừa tướng lạnh lùng nói.
Liên thị nói: “Tôi hối hận rồi.”
Bà hối hận rồi, hối hận rất nhiều rất nhiều, nhưng điều duy nhất không hối hận là chấm dứt quan hệ với ông ta.
Ông đưa Trần Nguyệt Nhung về, ngày đó trong phủ rất náo nhiệt, đèn lồng rực rỡ sắc màu, bà ở trong phòng yên tĩnh nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ ở ngoài.
Bà nằm bò trên bàn, nhìn đồng hồ cát chảy từng hạt từng hạt cho qua thời gian mà lòng đau xót.
Ngày hôm sau, ông ta đến với khuôn mặt đầy gió xuân và nói rằng phu nhân mới của mình khéo léo thế nào, khiêm tốn thế nào, đức hạnh thế nào.
Bà không nói một chữ, đuổi ông ta đi.
Ông ta tưởng rằng bà chỉ ghen tuông rồi giận nên cũng nổi nóng, nói rằng không ngờ lòng dạ bà lại hẹp hòi đến thế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 153: Ta hối hận rồi
Chương 153: Ta hối hận rồi