Thương Mai vốn cho rằng Mộ Dung Khanh ăn tiệc buổi trưa xong lại rời đi, không ngờ hẳn tự nhiên ở lại trong đình nói chuyện thân thiết với một đám thân quyến của đại thần.
Các quý nữ tiến lên rót rượu cho hắn, gân như hơn nửa người đều dựa vào trong lòng hắn, hắn thế mà không tránh không né.
Còn nói cái gì mà không thích phụ nữ lại gân, tất cả đều là lời nói nhảm hết.
Thương Mai tức giận quay mặt đi, nói chuyện với Mộ Dung Tráng Tráng.
Vào lúc này Tiêu Thác lại tới. Hắn ta vừa vào, đám người các Trần tướng quân vội vàng xán lại gân, làm Tiêu Thác sợ ngây người.
Thương Mai giống như đang xem kịch vui, nói với Trần Loan Loan: "Loan Loan, nếu Tiêu Thác bị dọa, hôn sự này lại thất bại rồi."
Trần Loan Loan chợt nhảy dựng lên, muốn xông qua đánh đuổi các ca ca, nhưng lại sợ mình quá hung ác, dọa cho Tiêu Thác sợ.
Nàng ấy lại chọc chọc Tráng Tráng: “Công chúa, nàng đuổi đám ruồi nhặng kia đi giúp ta.”
Mộ Dung Tráng Tráng cười nói: "Các Trần tướng quân, các ngươi qua làm giúp bản cung chút chuyện đi."
Các Trần tướng quân rõ ràng không quá muốn để ý tới Tráng Tráng. Có gì làm người ta phấn chấn hơn là nói chuyện với em rể tương lai chứ?
Nhưng công chúa đã căn dặn, bọn họ dù sao cũng không tiện không qua.
Mộ Dung Tráng Tráng nhìn Mộ Dung Khanh, lại nhìn Thương Mai, cười nói với các Trần tướng quân nói: "Các ngươi đi giúp chuyển hết rượu của Nhiếp Chính vương đến phủ đệ của bản cung. Bản cung bảo đảm khi các ngươi trở về, Tiêu Thác vẫn còn ở đây. Hơn nữa, các ngươi vây quanh Tiêu Thác làm gì? Phải để cho Loan Loan nói chuyện với hắn mới phải."
Các huynh đệ Trần gia đồng thanh nói: "Đúng, công chúa nói có lý."
Loan Loan mới là nhân vật chính, nên để cho Loan Loan đi nói chuyện với Tiêu Thác.
Mộ Dung Khanh ở phòng bên kia nhìn thấy các huynh đệ Trần gia dọn sạch rượu của hắn, lập tức đẩy mấy quý nữ đang rót rượu cho
hắn ra, nhảy dựng lên: “Các ngươi làm gì vậy? Không được động vào!”
Trần đại ca nói: "Vương gia, công chúa phân phó mạt tướng chuyển hết rượu đến phủ công chúa trước."
Mộ Dung Khanh nhìn về phía Mộ Dung Tráng Tráng, Mộ Dung Tráng Tráng giơ tay: “Đều chuyển đi hết."
Mộ Dung Khanh sốt ruột: “Tạm thời đừng động tới!"
Hắn bước nhanh tới, hơi tức giận nói: "Tiểu cô cô đang đùa gì vậy? Ngài động vào rượu của bản vương làm gì chứ?”
Mộ Dung Tráng Tráng vỗ vào ghế bên cạnh: “Ta thấy ngươi bị một đám mỹ nữ vây quanh làm cho mất hết cả hồn phách, không chuyển rượu của ngươi đi, ngươi sẽ tới sao?"
Mộ Dung Khanh ngồi xuống: “Ngươi nói câu này là không đúng rồi. Người ta có lòng tốt đưa rượu cho bản vương, bản vương theo phép lịch sự, dù sao cũng phải vờ đáp với người ta mấy câu, không phải sao?”
"Ngươi có rượu vào lại bị mất hết tâm trí. Một ngày nào đó, ngươi sẽ chết ở trong vại rượu thôi." Tráng Tráng lạnh lùng nói.
Mộ Dung Khanh bị Tráng Tráng nói mấy câu, lại nhìn Thương Mai chất vấn: “Nàng tố cáo à?"
Thương Mai trợn mắt: “Ta có thời gian rảnh rỗi như vậy, còn không bằng ngồi uống chén trà."
Cô nói xong, trong tay cầm chén trà, quay đầu nhìn về phía nơi khác.
Mộ Dung Khanh hừ một tiếng: “Còn muốn giận dỗi à? Vừa rồi thấy bản vương bị người ta vây quanh, cũng không đi lên giải vây. Loại hôn thê này... không xứng chức." Hắn nói xong lại đổi sắc mặt, cười ha hả nói với Tráng Tráng: "Rượu này chuyển đến phủ công chúa cũng tốt, ngày mai bản vương sẽ qua chuyển về."
"Đồ không biết xấu hổ!" Mộ Dung Tráng Tráng mắng.
Tiêu Thác bên kia vừa thoát thân đi tới, ngồi xuống và lau mồ hôi trán: “Trần phủ thật dọa người. Huynh đệ Trần gia lại không thể trêu chọc được."
Loan Loan đi tới, hiên lành ngoan ngoãn rót trà ra hắn ta: “Đúng vậy, đại tướng quân nói đúng. Bọn họ thật dọa người. Ta ở trong nhà vẫn thường bị bọn họ bắt nạt, chèn ép."
Tiêu Thác liếc nhìn Trần Loan Loan, rất thông cảm: “Nha đầu à, khó trách ngươi điên cuồng đi xem mắt, còn chuyển đến Tướng phủ ở. Đổi lại là ai cũng không thể ở được Trần phủ."
Đây là lần đầu Trần Loan Loan nghe được Tiêu Thác dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với nàng ấy, trong lòng thâm mừng rỡ, lập tức giả vờ đáng thương, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thác, lấy khăn tay ra lau khóe mắt: “Ai nói không phải chứ? Trưởng bối trong nhà trọng nam khinh nữ, ta là phụ nữ tất nhiên sẽ bị coi nhẹ một chút. Thật ra các ngươi đều cảm thấy Thương Mai bị Tướng phủ bài xích, hãm hại như vậy là rất đáng thương. Địa vị của ta ở Trần phủ lại càng chẳng khác nào Thương Mai a."
Tiêu Thác nhíu mày: “Sao ta nghe nói lại khác vậy?”
"Trước khi xảy ra chuyện từ hôn của Thương Mai, ngươi tin tưởng Hạ Thừa tướng là hạng người như vậy sao?”
Tiêu Thác suy nghĩ một chút: “Cũng đúng. Tuy trước đây ta không ủng hộ cương lĩnh chính trị của Hạ Hòe Quân, nhưng không ngờ được sau lưng là ông ta lại là một tiểu nhân đê tiện nham hiểm."
Thương Mai và Mộ Dung Tráng Tráng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy Trần Loan Loan đã không có giới hạn, không còn điểm cuối nữa.
Hai người đồng thời đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia một lát."
Gương mặt Mộ Dung Khanh bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thương Mai: “Nhìn dáng vẻ hẹp hòi này, cực kỳ đáng ghét."
Tô Thanh ghé đầu qua: “Vương gia, ngươi hình như rất để ý tới Hạ đại phu nhỉ?
"Điều này chẳng phải là vô nghĩa sao? Nàng là vị hôn thê của bản vương, cũng nên ra vẻ một chút chứ." Dáng vẻ Mộ Dung Khanh vô cùng khí thế.
"Cũng đúng!" Tô Thanh gãi đầu. Mặc dù hắn ta tự nhận mình là cao thủ trong chuyện nam nữ này, nhưng có đôi khi cũng nhìn không rõ được.
Mộ Dung Khanh thấy Mộ Dung Tráng Tráng đi xa, lại lén căn dặn Tô Thanh: “Ngươi đuổi theo huynh đệ Trần gia, bảo bọn họ chuyển rượu tới vương phủ."
"Ta muốn mười vò!" Tô Thanh nói.
Mộ Dung Khanh nheo mắt lại nhìn hắn ta, ánh mắt nguy hiểm. Tô Thanh nhìn hắn, đứng lên: “Thôi đi, một chén thì một chén."
Tô Thanh nói vậy làm Mộ Dung Khanh hơi phiền lòng, cầm lấy chén rượu cũng chẳng biết là của ai trên bàn, lại uống vào.
Tiêu Thác vẫn đang say sưa nghe Trần Loan Loan nói về chuyện bi thảm lúc nhỏ, càng nghe hắn ta càng thấy thương xót.
Mộ Dung Khanh đứng lên, thản nhiên nói với Tiêu Thác: "Óc heo, nàng đang lừa gạt ngươi đấy. Ở Trần gia, nàng chính là hòn ngọc quý trên tay. Chẳng qua ngươi chắc hẳn cũng biết, chỉ là không rõ có ý xấu gì thôi."
Tiêu Thác trợn mắt nhìn hắn: “Sao ngươi không thể có lòng thông cảm như vậy chứ? Ngươi không nghe Loan Loan muội tử nói nàng sắp bị mười hai chị dâu của nàng ép chết rồi sao?"
Mộ Dung Khanh “xì” một tiếng khinh thường: “Còn muội tử à? Tất cả mọi người biết Hạ Thương Mai từng bảo đảm trước mặt Thái quân, trong vòng nửa năm sẽ trói ngươi đưa đến trên giường Trần Loan Loan đấy."
Đôi mắt long lanh của Trần Loan Loan ngước lên. Chỗ lợi của mắt to là diện tích đón gió lớn, gió vào mắt lại dễ sinh ra nước mắt. Tiêu Thác thấy thế, càng thêm thương tiếc, không khỏi không nể mặt nói với Mộ Dung Khanh: "Ngươi đi mau, đi mau đi. Lão già cô độc nhà ngươi chỉ toàn lời nói bậy. Loan Loan là một cô gái tốt, trước đây là do ta đã nhìn lầm nàng."
Hắn ta nói xong thì đuổi hẳn như đuổi ruồi.
Mộ Dung Khanh cầm lấy bầu rượu trên bàn lên: “Cứ cố mà giả vờ đi."
Trần Loan Loan tức muốn nổ phổi. Mình thật vất vả mới có thể nói với Tiêu Thác đại ca mấy câu, nếu bị Nhiếp Chính vương quấy rối, nàng ấy sẽ giết người mất.
Nhưng người ta là Nhiếp Chính vương, phủ Nhiếp Chính vương cửa cao chó lớn, nàng ấy không làm gì được, chỉ đành phải đứng lên, nói khẽ bên tai Mộ Dung Khanh: "Tổ mẫu đưa mười vò Thiêu Đao Tử ở bên Bắc Mạc vê, đều là của Vương gia."
Mộ Dung Khanh nhướng mày và xoay người lại, nói với vẻ trách trời thương người: "Bản vương biết một ít về chuyện của Loan Loan.
Chỉ là lão Thái quân đức cao vọng trọng, bản vương cũng không tiện nói gì bà ấy, chỉ có thể mong ngươi sớm ngày tìm được lang quân như ý, rời khỏi địa ngục Trần phủ này."
Hắn nói xong thì lắc đầu, rời đi với dáng vẻ khổ sở thay cho Trần Loan Loan.
Tiêu Thác nhìn Trần Loan Loan, nói: "Thật ra lão Thái quân bảo Hạ đại phu làm chuyện lôi kéo hai người chúng ta, ta đã sớm biết rồi.
Ta biết muội nhất định là không thật lòng muốn gả cho ta, chỉ là muốn mau chóng xuất giá. Muội yên tâm, ta giả vờ qua lại với muội, âm thầm tìm một người trong sạch cho muội.
Tiêu Thác không ngốc. Thật ra hắn ta biết tình cảnh của Loan Loan ở Trần gia không phải như vậy, nhưng quả thật cũng bị mười mấy chị dâu của nàng ấy chèn ép và bắt nạt. Nguyên nhân Trần Loan Loan muốn nhanh chóng xuất giá là vì nếu chưa quá mười chín tuổi, lại cần phải dựa vào phu quân.
Hắn ta không nên cưới Trần Loan Loan, bởi vì ca ca của nàng ấy quá hung hãn lại không tiện đắc tội Trần Thái quân làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà. Hắn ta không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngốc sau đó âm thầm tìm một nhà khác cho Trần Loan Loan.
Hắn ta đã có người để chọn rồi.
Tô Thanh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 167: Tiêu thác không ngốc
Chương 167: Tiêu thác không ngốc