Sau khi Tây Môn Hiểu Khánh bị mang đi, Lương thị rất tức giận, lập tức đến tân phòng khóc lóc kể lể chuyện này cho Tây Môn Hiểu Nguyệt.
Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng đã mơ hô biết chuyện xảy ra bên ngoài, sai nha hoàn hồi môn ra ngoài dò hỏi được một số tin tức, nhưng cũng chỉ là lẻ tẻ, không được toàn diện.
Bây giờ nghe Lương thị khóc lóc kể lể, không nhịn được cau mày nói: “Vừa rồi ta cũng đã nói, hôm nay đừng có gây chuyện, hôm nay là ngày vui đại hôn của ta, thấy máu, rất không may mắn? Hơn nữa, còn khiến người của mình bị giam vào đại lao, Hạ Thương Mai lại không tổn hại chút nào, thật sự là thiệt càng thêm thiệt.”
Lương thị nghe thấy trong giọng điệu của nàng ta mang theo trách móc, cũng tức giận: “Ngươi nói lời này cũng thật nhẹ nhàng, giống như không liên quan đến ngươi vậy, ngươi cũng chỉ là giả vờ đùn đây mà thôi, cũng không biết trong lòng muốn dạy dỗ Hạ Thương Mai nhiều thế nào đâu, nếu không cũng sẽ không gọi Hạ Oanh Nhiễm đến giúp chúng ta, bây giờ thua rồi, ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Việc này thành công, người nào được lợi? Còn không phải là ngươi sao?”
Tây Môn Hiểu Nguyệt thấy bà ta tức giận, cũng xuống nước: “Nhị thẩm, ta không có ý này, ta biết ngươi là đang ra mặt giúp ta.”
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Ngày mai Hình bộ vẫn thẩm tra xử lý, nếu Hình bộ gửi cho Kinh Triệu Doãn, cũng vẫn có thể dàn xếp một chút.” Lương thị biết cách làm người của nàng ta, cũng lười phân rõ với nàng ta, chỉ âu sầu lo lắng cho con trai của mình.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nhớ đến bây giờ Liên thị được phong làm Huyện chúa, sau lưng Hạ Thương Mai có Nhiếp Chính Vương, nếu như không nhanh chóng xử lý cô, ngày sau mình thật sự ngay cả chỗ đứng cũng không còn.
Nhưng hôm nay là ngày đại hôn của nàng ta, tân khách đều đến chúc mừng nàng ta, gặp một tên sai vặt bị thương chảy máu đã là không may mắn, nếu như mình còn ầm ï lớn chuyện hơn, chỉ sợ chuyện xảy ra lại càng không thể ngăn cản.
Trong lòng Tây Môn Hiểu Nguyệt rất phiền muộn, mặc dù biết ra tay lần nữa rất không lý trí, nhưng mà, thật sự không cam lòng để Hạ Thương Mai tránh được như vậy.
“Còn nữa, bây giờ Khánh Nhi bị mang đi, dù thế nào Tướng phủ cũng phải chịu trách nhiệm này, ta muốn tìm Hạ thừa tướng, cho dù như thế nào, ông ta nhất định phải cứu Khánh Nhi từ trong đại lao Hình bộ ra.” Lương thị nói.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nghe thấy bà ta muốn đi tìm Hạ thừa tướng, cuống lên: “Ngươi đi tìm ông ta thì có tác dụng gì chứ? Chuyện này ông ta vốn không hiểu rõ.”
“Hiểu tình hình cũng tốt mà không hiểu tình hình cũng được, nếu đã xảy ra ở Tướng phủ, ông ta phải chịu trách nhiệm.” Lương thị cương quyết nói.
Tây Môn Hiểu Nguyệt biết Nhị thẩm này vẫn luôn ngang ngược không nói lý, nếu như bà ta đi tìm Hạ thừa tướng, không biết sẽ nói lời đắc tội thất lễ gì, nên nói: “Ngươi đừng đi, để ta đi.”
“Ngươi đi.” Lương thị nhìn nàng ta: “Ngươi có thể nói cái gì? Bây giờ ngươi vừa gả đi, cũng khó mà nói chuyện.”
“Cũng bởi vì ta vừa gả đi nên không muốn quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng, ngươi chờ ở chỗ này một lát, ta đi một chuyến, cũng nói chuyện với lão phu nhân, lão phu nhân luôn luôn nhìn xa trông rộng, nói không chừng sẽ có cách nào đó.”
Lương thị nghe thấy nàng ta nói như vậy, cũng chỉ đành nói: “Vậy được rồi, ta ở chỗ này chờ tin tức của ngươi, cho dù như thế nào, ngươi cũng phải tạo áp lực cho Tướng phủ, bắt bọn họ phải cứu Khánh Nhi ra khỏi đại lao Hình bộ.”
“Được rồi, sẽ cố gắng hết sức.” Tây Môn Hiểu Nguyệt đáp lời bà ta rồi dẫn nha hoàn rời đi.
Là một nàng dâu mới gả, hôm nay nàng ta thật sự cực khổ nát lòng.
Hạ thừa tướng đỡ lão phu nhân về phòng, lão phu nhân giận quá hóa cười: “Nhìn đi, chuyện này mới chỉ bắt đầu, nếu hôm nay không quậy cho long trời lở đất thì không ngừng được.”
Hạ thừa tướng cũng vô cùng tức giận: “Thoạt nhìn việc này là ý của Lương thị, con trai đã sớm nghe nói đến Lương thị này, vô cùng ngang ngược, tiểu tiện nữ Hạ Oanh Nhiễm này cũng mù quáng tham gia với bà ta, ngay cả Thái tử cũng bị kéo vào tham dự trong đó, lần này thật sự không biết phải nói chuyện với Thái phó như thế nào.”
“Gia môn bất hạnh, Hạ Oanh Nhiễm này còn có thể làm cho Thái tử đồng tâm hiệp lực với nàng, vốn là chuyện tốt, nhưng bây giờ thất bại, chắc chắn bên phía Thái tử có cách nhìn khác với nàng, trước đó nghe nói Thái tử đã đề cập chuyện muốn hủy bỏ hôn sợ với Hoàng hậu nương nương, nàng còn làm loạn như vậy nữa, chắc chắn chức vị Thái tử phi này sẽ không giữ được.”
Hạ thừa tướng cười lạnh nói: “Nếu thật sự là như vậy, nàng cũng không có kết quả tốt gì.”
“Nàng xui xẻo, Tướng phủ chúng ta cũng xui xẻo theo, ngươi cho rằng Hoàng hậu nương nương và Thái phó là đồ ngốc sao? Bây giờ thanh danh của Tướng phủ đã thảm hại không chịu được rồi, không có sức ảnh hưởng chính là không có giá trị lợi dụng. Vốn định lợi dụng quan hệ thông gia với Tấn quốc công để cứu vãn danh dự, bây giờ lại làm ra chuyện này, ôi... khi nào trừng trị Hạ Thương Mai này mà không được chứ? Vậy mà cứ muốn chọn ngày hôm nay, nhìn xem người đến ngày hôm nay đều là người nào chứ? Nhiếp Chính Vương và Đại Trường công chúa đều ở đây, cũng không bàn đến chuyện Nhiếp Chính Vương có thể giúp đỡ Hạ Thương Mai hay không, dù thế nào hôn sự cũng chưa định, nhưng Đại Trường công chúa này là người phải trái không phân, nàng thiên vị Hạ Thương Mai, chọn ra tay vào hôm nay, thật sự vô cùng ngu xuẩn, hơn nữa, ra tay thì cũng thôi đi, còn là một mưu kế sứt sẹo như vậy, ngay cả người cũng không giết hẳn mà cũng dám âm ĩ nói Hạ Thương Mai giết người, mặt mũi của bà già này đã hổ thẹn không chịu nổi rồi!”
Lão phu nhân càng nói càng tức giận: “Hơn nữa, ngươi chờ xem, lát nữa Lương thị này sẽ đến, chắc chắn là muốn ngươi cứu người từ trong đại lao Hình bộ ra, việc này có thể làm sao?”
Hạ thừa tướng cũng lo lắng chuyện này, đại lao Hình bộ cũng không giống những nha môn khác, cứu người từ đại lao Hình bộ ra cần rất nhiều thủ tục, khai thông quan hệ từ trên xuống dưới, đầu tiên không thể tiết kiệm bạc, nhưng bạc này tốn mất, cũng chưa chắc có thể cứu được người, bởi vì chuyện này còn có người giám sát, đó chính là Lễ thân vương.
Hạ thừa tướng buồn bực không thôi, quả nhiên nghe thấy có người bẩm báo: "Lão phu nhân, Tướng gia, tân phu nhân đến."
Lão phu nhân thở dài: "Xem đi, đến rồi."
Bà ta giơ tay: "Mời phu nhân tiến vào."
Tây Môn Hiểu Nguyệt mặc áo cưới đỏ rực bước vào, vừa nào đã khom người: "Bái kiến mẹ chồng, tướng gia."
"Chỉ một mình ngươi đến, mau ngôi xuống!" Hạ thừa tướng dịu dàng nói.
Mặc dù bọn họ biết ý đồ Tây Môn Hiểu Nguyệt đến đây, nhưng Lương thị không đến, một nhà ba người bọn họ nói chuyện cũng tiện hơn.
Hai tay Tây Môn Hiểu Nguyệt khoanh trước người, khẽ nhíu mày: "Tướng gia, ta đã nghe nói chuyện của Khánh Nhi, Nhị thẩm đến phòng ta nổi cáu một trận, người xem, có thể xử lý chuyện này không? Có thể cứu Khánh Nhi ra khỏi đại lao Hình bộ không?”
Hạ thừa tướng im lặng một lát, chậm rãi lắc đầu, thật ra ông ta cũng không cần im lặng suy nghĩ cũng có thể dứt khoát trả lời Tây Môn Hiểu Nguyệt rằng chuyện này là không thể nào.
Ông ta chỉ muốn Tây Môn Hiểu Nguyệt cảm thấy, ông ta thật sự phí tâm suy nghĩ.
Tây Môn Hiểu Nguyệt khẽ thở dài: "Nhưng mà, nếu Khánh Nhi ở trong đại lao, chắc chắn tổ phụ sẽ trách tội Tướng phủ chúng ta, phu quân bảo phải làm thế nào mới được đây?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 174: Bàn bạc sau đó
Chương 174: Bàn bạc sau đó