Sáng sớm hôm sau phủ Nhiếp Chính Vương treo đèn lông trắng. Trên cửa dán chữ Điện màu trắng, đèn lông trắng cũng treo trên cống phủ.
Mộ Dung Khanh rời giường lúc đang thay quần áo thì Nghiêm Vinh đi tới, trâm giọng nói: “Vương gia, người trong phòng Thái phi đến thông báo, nói đêm qua Tư Trúc cô cô chết bất đắc kỳ tử!”
Mộ Dung Khanh bỗng quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Nghiêm Vinh buồn bã nói: “Hôm nay trời vừa sáng lúc thuộc hạ thức dậy, trong phủ cũng đã bắt đầu treo đèn lông trắng, hỏi ra mới biết hóa ra là đêm qua Tư Trúc cô cô bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử”
Mộ Dung Dung lập tức mặc quần áo vào, tông cửa xông ra chạy như bay về phía Thanh Ninh các.
Thi thể của Tư Trúc cô cô đặt trong sân. Quan tài đặt bên cạnh, Quý thái phi đứng kế bên, tự tay lau mặt cho bà ta.
Mộ Dung Khanh đứng chỗ cổng vào ngạc nhiên nhìn nữ tử cả đời yêu thương, chiều chuộng hắn, trong lòng dâng lên cảm giác quặn đau xen lẫn hối tiếc.
Đêm qua, hắn nên đến. Từng chuyện cũ xẹt lên trong đầu hắn. Trước khi Lương Vương bị bệnh, hết thảy mọi thứ vẫn rất êm đẹp. Tuy cô cô đang hầu hạ mẫu phi nhưng phần lớn thời gian đều là chuẩn bị việc ăn mặc cho hắn.
Bà thường nói, chuyện mà Vương gia của bà khiến bà không hài lòng nhất chính là đến tận bây giờ Vương gia vẫn chưa thành thân.
Quý thái phi thấy hắn đến rồi liên duỗi tay ra đuổi người bên cạnh đi, tiếp tục lau tay cho Tư Trúc cô cô, sau đó ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười khác lạ nói: “Đến đây, dập đầu với bà ấy đi, bà ấy đã là nghĩa mẫu của ngươi.”
Mộ Dung Khanh cứng ngắc bước tới, khoảnh khắc khi ánh mắt của hắn chạm vào khuôn mặt của bà ta, đâu hắn như nổ tung. Hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Quý thái phi: “Ngươi thực sự giết bà ấy?”
Hai mắt Tư Trúc cô cô trợn trừng, nhãn câu gần như vẫn còn sót lại sự vùng vẫy và hoảng sợ trước khi chết. Mặt mũi tím tái, sưng tấy, môi tím ngắt là hiện tượng chết vì ngạt thở. Hắn xuất thân từ trong cung, nhìn thấy trên cổ không có dấu vết thì biết đây là hiện tượng nghẹt thở do hình phạt Thiếp Gia Quan gây ra.
Quý thái phi nghe được lời này, chỉ cười chế giễu sau đó tiếp tục lau hai tay cho bà ta. Trên tay có dấu vết bị trói, vết bầm rất rõ: “Người giết bà ấy là ngươi chứ không phải ai gia.”
“Bà nói nhăng nói cuội gì đó? Bà đúng là điên thật rồi. Bà ấy đã theo bà nhiều năm như vậy, thế mà bà lại ra tay tàn nhẫn như thế.” Mộ Dung Khanh nghiến răng nghiến lợi nói xong, sau đó bước lên kéo tay Quý thái phi ra, lạnh lùng nói: “Bà cút ngay, bà không có tư cách đụng vào bà ta.”
Quý thái phi lảo đảo một bước, sau khi đứng vững thân thể liên cười ha ha, cười đến chảy nước mắt: “Nói hay lắm, bà ta đã theo ai gia nhiều năm nhưng không ngờ bà ta cũng có thể ra tay tàn nhẫn với ai gia như vậy. Tư Trúc à, ai gia nói không hận ngươi là giả, cho dù ban cho ngươi cái chết, nhưng ai gia vẫn hận ngươi.”
Mộ Dung Khanh nhìn bà ta chằm chằm, đáy mắt lóe lên ngọn lửa hừng hực, ánh mắt đó hiện lên sự ghê tởm và hận thù không thể nói ra.
Nô bộc A Phúc bước lên, khom người nói: “Vương gia, hôm qua Tư Trúc cô cô hạ độc Quý thái phi, ý đồ sát hại Quý thái phi, bị Quý thái phi phát hiện, cho nên Quý thái phi mới ban cho bà ta tội chết.”
“Nói bậy!” Mộ Dung Khanh bỗng nổi giận đá vào người A Phúc, A Phúc bay ra xa hai trượng, thế nhưng gã ta vẫn chật vật bò lên, tiếp tục quỳ gối trước mặt Mộ Dung Khanh, nói: “Không, nô tài lấy tính mạng xin thê, nô tài không hề nói dối.”
“Ngươi còn nói bậy nữa, bản vương sẽ chém ngươi!” Mộ Dung Khanh giận dữ đến cực độ, lại đá A Phúc thêm một cái nữa. A Phúc không dám né tránh, cố gắng chịu đựng đến nỗi khóe miệng rỉ máu.
Quý thái phi lạnh lùng thốt lên: “Gã ta không nói bậy, quả thật Tư Trúc đã hạ độc ai gia. Ngươi có biết tại sao bà ta làm như vậy không?”
Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng thâm độc của bà ta, trong lòng chùng xuống, nhớ tới những gì Tư Trúc cô cô nói với hắn ngày hôm đó. Chẳng lẽ bắt đầu từ ngày hôm đó bà đã có ý định ra tay?
Quý Thái phi bỗng nhiên giận dữ, sắc bén nói: “Bà ta sợ người mẹ là ai gia ta sẽ tổn thương con trai ruột của mình, cho nên không tiếc giết ai gia, chấm dứt hậu hoạn. Bà ta là người hầu hạ bên cạnh ai gia nhiều năm, ai gia đối xử với bà ta như muội muội ruột của mình vậy mà bà ta lại vì ngươi mà muốn độc chết ai gia!”
Tay chân Mộ Dung Khanh lạnh lẽo nhìn người lẳng lặng nằm trên giường gỗ kia. Tình trạng chết của bà ta rất thê thảm, nhưng bà ta lại vì hắn mà chết.
Lão bộc A Phúc vẫn quỳ trước mặt hắn, nhếch miệng lên. Rốt cuộc Tư Trúc cô cô cũng chết rồi, sau này gã ta sẽ đứng bên cạnh Quý thái phi, gã ta sẽ trở thành sủng thân của Quý thái phi.
Nhưng mà trước đó gã ta phải bày tỏ lòng trung thành với Quý thái phi.
Cho nên gã ta nói “Vương gia, trước khi chịu hình, Tư Trúc cô cô còn van xin thị vệ chuyển lời với Vương gia.”
“Bà ấy nói cái gì?” Mộ Dung Khanh trên cao nhìn xuống, hai mắt đỏ bừng.
A Phúc nói: “Bà ta bảo thị vệ chuyển lời với Vương gia rằng bà ta hy vọng ngài quân lâm thiên hạ.”
Mộ Dung Khanh hoàn toàn không tin, lạnh lùng nói: “Cút!”
A Phúc vân quỳ mãi không đi: “Vương gia, lời ấy hoàn toàn chính xác. Tư Trúc cô cô là người mà nô tài vô cùng kính trọng. Bây giờ hài cốt của bà ấy ở đây, nô tài sẽ không nói dối trước hài cốt của bà ấy. Tại sao bà ấy lại muốn hạ độc Quý thái phi? Chính là vì muốn bảo vệ Vương gia, bà ấy thà rằng hy sinh mạng sống cũng muốn bảo toàn cho Vương gia. Bà ta mong mỏi có một ngày Vương gia có thể trở thành nhân trung long phượng.
“Ngươi còn ăn nói linh tinh nữa bản vương sẽ giết ngươi ngay lập tức.” Ánh mắt Mộ Dung Khanh lạnh lẽo, quay đầu lại ra lệnh: “Người đến, đưa thi thể của Tư Trúc cô cô ra ngoài. đem sáo trúc cô cô thi thể di đi ra ngoài, đích thân ta sẽ tổ chức tang sự, phong tỏa Thanh Ninh các, không được bổn vương cho phép thì bất kỳ ai cũng không được ra vào.”
Quý thái phi lạnh lùng nói: ‘Mộ Dung Khanh, ngươi dám giam lỏng ai gia?”
Mộ Dung Khanh cũng không nhìn bà ta, chỉ bước lên ôm lấy thi thể của Tư Trúc cô cô rồi nhanh chân rời đi.
Thị vệ nhanh chóng phong tỏa, vây chặt Thanh Ninh các, cổng chính đóng lại, một số người dời đi, một số người ở lại canh giữ Quý thái phi tát vào mặt A Phúc: “Ngươi cho rằng hắn là kẻ ngốc sao? Tưởng rằng nói như vậy là có thể gạt được hắn sao?”
A Phúc quỳ trên mặt đất, lau vết máu trên khóe miệng, nói: “Quý Thái phi, bây giờ Vương gia sẽ không tin tưởng, thế nhưng, sau khi hắn tỉnh táo lại, câu nói này sẽ giống một con sâu độc gặm nhấm trái tim hắn, nhắc nhở hắn ấy bất cứ khi nào, cũng tương đương với việc đang gieo một hạt giống vào lòng hắn.”
“Không, hắn sẽ không.” Quý Thái phi lắc đầu, mỉm cười thê lương: “Nếu hắn biết, ai gia sẽ không tốn hết tâm tư như vậy, bây giờ lão Bát đã bị hắn đuổi ngoài, ai gia đã hoàn toàn hết hi vọng rồi.”
“Quý thái phi, người không thể từ bỏ. Lúc này Nam hoài người vẫn còn ngóng trông ngài triệu hồi hắn ta từ Nam Quốc về kinh đấy. Ngài còn nhớ trước đây đã nói gì không? Ngài nói Chỉ cần còn một chút hy vọng, người tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Ngài thật sự cam lòng cả đời này đều dưới trướng hoàng thái hậu sao? Đến lúc đó, vương gia đăng cơ, bà ta là mẫu hậu hoàng thái hậu, người là thánh mẫu hoàng thái hậu. Tuy danh phận vẫn có sự khác biệt nhưng ngài là mẹ ruột của vương gia, hết thảy mọi chuyện đều sẽ do ngài quyết định.”
Trái tim lạnh giá của Quý thái phi được rót đầy hy vọng bởi mấy lời này của A Phúc. Đúng rồi đời này của bà ta chỉ có mỗi giấc mơ mẫu nghi thiên hạ như vậy, bà ta thật sự muốn từ bỏ sao?
Không sai, A Phúc nói rất có lý. Bà ta muốn đem hạt giống đăng cơ gieo vào lòng hắn từng chút một.
Cho dù sau này hẳn và bà ta có bất hòa, nhưng bà ta là mẹ ruột của hắn, chắn chắn sẽ được phong là hoàng thái hậu.
“Đã hẹn thời gian gặp mặt với lão phu nhân Tướng phủ chưa?” Quý thái phi thu lại biểu cảm hỏi.
“Lạc Thủy đã hẹn xong rồi, ngày mai sẽ gặp mặt ở Tụ Hiền cư.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 220
Chương 220