Sau khi Du ma ma đi, Hoàng hậu nói: “Bà ta trước đó khi hầu hạ ngươi, có khiến ngươi hài lòng?”
Thương Mai nói: “Ma ma rất chu đáo.”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Chú đáo là tốt, nhưng trung thành mới là tốt nhất, nếu như nô tài bất trung, có chu đáo hơn nữa cũng không dùng được.
Thương Mai nhìn Hoàng hậu, cũng không định vòng vo nói chuyện với Hoàng hậu: “Nương nương, ta hôm nay đến là có một chuyện muốn nhờ.”
“Ổ?” Hoàng hậu ngẩng đầu, giả bộ kinh ngạc hỏi: “Nhiếp Chính Vương phi ngươi mà cầu bổn cung? Hiện nay trong triều người nắm quyền là Vương gia, Vương phi ngươi liền ngang hàng với mẫu nghi thiên hạ rồi, chỉ sợ ngay cả Hoàng hậu như bổn cung cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi, đừng nói cầu, có chuyện gì ngươi căn dặn một tiếng là được.”
Lời này bà ta mỉm cười khi nói, nhưng, ý vị châm chọc trong đó từ bên ngoài Thái Bình Dương cũng có thể nghe ra được.
Thương Mai vội đứng dậy cúi người: “Nương nương đừng nói như thế, oan cho Thương Mai rồi.”
“Ngồi xuống đi, bổn cung nói đùa với ngươi, tự nhiên biết ngươi sẽ không bá đạo giống như Vương gia nhà ngươi.”
Hoàng hậu đè tay đè xuống nói.
Thương Mai giải bộ hoảng sợ ngồi xuống, trong lòng lại biết ý này của Hoàng hậu.
Nói bá đạo là vì hôm qua khi thiết triều, Mộ Dung Khanh đã từ chối đề nghị xem xét lại thuế má của Thái tứ, trước đó bởi vì đại hôn của Nhiếp Chính Vương, Thái Hoàng Thái hậu hạ chỉ, miễn thuế nửa năm.
Nhưng, Thái tử cho rằng hiện nay quốc khố trống rỗng, hơn nữa đã vào thu, hạn hán khắp các nơi báo về, quốc khô cần ngân lượng để tiến hành cứu trợ thiên tai.
Chuyện này cũng được nhiều đại thần tán đồng, nhưng Mộ Dung Khanh ở lúc đề xuất phương án thì trực tiếp từ chối, thậm chí không thảo luận về nó.
Sự bá đạo cỡ này thật sự chọc giận Hoàng hậu và phe phái của Thái phó một trận.
Du ma ma bê trà vào, trước tiên là dâng cho Hoàng hậu, sau đó mới đưa cho Thương Mai.
Sau khi dâng trà xong, bà ta quay lại đứng đằng sau Hoàng hậu, tay buông thõng.
Hoàng hậu điềm nhiên cầm ly trà, sắc mặt thay đổi, lập tức hắt ly trà vào Du ma ma, đanh giọng nói: “Trà này sao nóng như thế, ngươi muốn bỏng chết Vương phi à?’
Ly trà này trực tiếp hắt vào mu bàn tay của Du ma ma, Du ma ma không dám kêu đau, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ có tội, Hoàng hậu nương nương bớt giận.”
“Bớt giận? Ngươi xuất cung mấy tháng, sợ là làm chủ tử rồi? Vậy mà ngay cả cách hầu hạ người khác cũng không biết? Tốt xấu gì ngươi cũng ở trong cung nhiều năm như thế, lại quên mất bổn phận như này, bổn cung thật sự mắt mù rồi, đưa ngươi đến chỗ Vương phi, làm mất mặt bổn cung.”
Hoàng hậu nghiêm nghị nói, đều là nói cho Thương Mai nghe.
Thương Mai nhìn thấy mu bàn tay của Du ma ma đỏ một mảng, trong lòng tức tối, nhưng ngoài mặt vẫn không thể biểu hiện ra, nếu không, Du ma ma còn phải chịu dày vò hơn.
Cô mỉm cười bước tới: “Hoàng tẩu hà tất gì phải tức giận chứ? Nô tỳ hầu hạ không vừa ý thì đổi người khác là được.”
Nói xong, cô đanh giọng quát Du ma ma: “Còn không mau thu dọn đi? Còn chọc Hoàng hậu nương nương tức giận nữa, ngay cả bản Vương phi cũng không tha cho ngươi.”
Du ma ma vội vàng thu dọn: “Dạ, nô tỳ biết tội rồi.”
Hoàng hậu thấy Du ma ma đi ra ngoài, lại liếc nhìn Thương Mai: “Thật là thứ không hiểu quy củ.”
Không hiểu quy tắc này, rõ là nói Du ma ma, nhưng ám chỉ Thương Mai, nói cô phân phó Du ma ma đi xuống, nơi này là Tĩnh Ninh Cung, còn chưa đến lượt Nhiếp Chính Vương phi như cô hạ lệnh.
Thương Mai giả bộ không biết, vẫn cười nói: “Hoàng tẩu tức giận với nô tài làm gì? Hại cơ thể!”
Cô đỡ Hoàng hậu ngồi xuống, nói: “Thật ra, lần này ta vào cung, chủ yếu là vì chuyện của Lương Vương mà đến.”
Hoàng hậu nghe thấy cô nói đến Lương Vương, đáy mắt cuối cùng phủ một tầng giận dữ: “Lương Vương? Vương phi còn nhớ Lương Vương, còn tưởng sớm đã quên mất hắn rồi.”
“Sao có thể chứ?” Thương Mai nói ra chuyện đã xảy ra sau khi cô định chữa trị cho Lương Vương vào lần trước: “Lúc đó, Lương Vương rất tức giận, đuổi ta ra ngoài, hơn nữa nói sau này cũng không cần ta chữa trị, lúc đó, ta liền muốn vào cung thương lượng với hoàng tẩu, nhưng lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện, hoàng tẩu cũng biết, hiện nay sự tình đều bình ổn lại, ta cảm thấy nên nhanh chóng giải quyết chuyện này, làm cho yên.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Bỏ đi, ngươi cũng không cần chữa trị cho nó, nó đã vào cung nói với bổn cung rồi, không muốn ngươi chữa trị cho nó nữa.”
“Hoàng tẩu, ta hiện nay thật sự nắm chắc.” Thương Mai nói.
“Có nắm chắc cũng không được, nó nói rồi, sẽ không chữa trị nữa.”
Thương Mai khẽ nói: “Vậy có thể không phải phương diện chữa trị, có thể nói vớ Lương Vương chữa động kinh, cũng chính là động kinh cục bộ, hoặc là chân bị tật, ta hiện nay biết được một loại phương pháp chữa trị, là châm cứu, từ đầu châm xuống thì có thể đối ứng… chỗ đó.”
“Ý của ngươi là không cần…”
Thương Mai gật đầu: “Phải, không cần phải kiểm tra.”
Sắc mặt của Hoàng hậu lúc này chuyển biến tốt hơn một chút, trước đó Lương Vương vào cung, nói với bà ta sẽ không để bất kỳ ai chữa trị nữa, hơn nữa, cũng nổi nóng một trận, nói sao có thể để một nữ tử chữa trị chỗ đó của hắn, nếu như nói hiện nay không cần kiểm tra chỗ đó, cũng không cần hạ châm ở chỗ đó, mọi vấn đề đều giải quyết rồi.
Hoàng hậu nhìn cô: “Ngươi thật sự nắm chắc? Bổn cung không phải rất yên tâm, dù sao ngươi trước đó đã từng hứa chữa khỏi trong ba tháng.”
Thương Mai chân thành nói: “Lương Vương là người tốt, ta cũng hy vọng hắn tốt trở lại, không vì nguyên nhân gì khác, đơn thuần là vì hắn.
“Ngươi vẫn là nói xem mục đích khác của ngươi đi, bổn cung không thích nợ người khác!” Hoàng hậu nhàn nhạt nói, bà ta không tin mấy lời tình nghĩa mà vì tốt muốn cho Lương Vương của Thương Mai, bà ta không tin.
Loại nữ nhân này, từng tin tưởng được sao?
Thương Mai khẽ mỉm cười: “Nếu đã như thế, vậy thì tiếp tục để Du ma ma về hầu hạ bên cạnh ta đi, mấy tháng nay cũng đã quen với bà ta rồi.”
“Chỉ như thế?” Hoàng hậu có hơi không tin.
“Phải, chỉ như thế.” Thương Mai nói.
Hoàng hậu không khỏi nhìn cô mấy lần, cuối cùng nói: “Đó là tự ngươi đưa ra, bổn cung cũng không nợ ngươi cái gì, sau này đừng có mượn chuyện này đến đòi thưởng với bổn cung.”
Bà ta trước đó nhấc Thương Mai lên cao như thế, gì mà Nhiếp Chính Vương phi mẫu nghi thiên hạ, hiện nay lại nói muốn đòi thưởng, có thể thấy trong lòng bà ta căn bản chưa từng xem Thương Mai và bà ta là người cùng một tầng thứ.
Thương Mai thuận lợi dẫn Du ma ma đi, đương nhiên rồi, nếu như chữa không khỏi cho Lương Vương, Du ma ma vẫn phải về cung, hơn nữa cái chờ đợi bà ta chính là một con đường chết.
Hòm thuốc của Thương Mai để trên xe ngựa, cho nên sau khi lên xe ngựa thì lập tức lấy ra cao bị bỏng bôi cho Du ma ma.
Du ma ma nước mắt lưng tròng: “Vương phi không cần vì nô tỳ mà tốn nhiều thời gian, nô tỳ không xứng đáng.”
Thương Mai đầu cũng không ngẩng, tiếp tục bôi thuốc mỡ: “Ngày trước ma ma không màng mọi thứ đi theo ta, trải qua sống chết, nếu ta vào lúc này bỏ lại ma ma, Hạ Thương Mai ta chính là người lương tâm bị chó tha rồi.”
Du ma ma khịt khịt mũi: “Có thể thấy nô tỳ lúc đầu không có đánh cược nhầm.”
Thương Mai ngẩng đầu, nhìn dấu tay trên mặt bà ta: “Mới về cung thì bị bà ta đánh, có thể thấy cũng chỉ là tìm ngươi trút giận.”
“Không sao, không cần đau lòng cho nô tỳ, những khổ sở này, ngày trước cũng chịu không ít.”
Thương Mai nghe lời này, ngược lại có hơi kinh ngạc: “Bà ta đích thân động thủ đánh ngươi hay là cho ngươi đánh?”
“Bà ta sẽ không đích thân động thủ, đều là gọi người động thủ, phàm là những chuyện không vừa lòng, thì liền lấy nô tài trong cung ra trút giận, bị tát như này, ngày trước ta cũng từng thử nhiều lần rồi…”
“Ta vốn tưởng, bà ta ít nhiều có khí độ của Hoàng hậu.”
Nói như thế, tính khí của Hoàng hậu rất là nóng nảy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 313: Hứa lần nữa
Chương 313: Hứa lần nữa