Thương Mai khẽ thở dài: “Ủy khuất người rồi.”
Tráng Tráng lắc đầu: “Ngươi nếu như bị người khác tổn thương, còn tính là ủy khuất, nhưng người nhà của ngươi tính kế ngươi, ủy khuất cái gì chứ? Ai kêu ta nhận đại ân của hoàng gia? Ai kêu ta hưởng thụ phú quý ngập trời? Đây đều là những thứ ta nên chịu.”
Thương Mai không biết nàng ta là nói lời châm biếm hay thật lòng cho rằng ủy khuất này không tính là ủy khuất, ngữ khí của nàng ta từ tốn, không có oán hận.
Thật ra, tổn thương của người nhà mới là đau nhất, mọi người đều biết.
“Hoàng thương đăng cơ nhiều năm như vậy, thi hành chính sách mới, bãi bỏ chế độ bạo tàn, miễn giảm thuế, thúc đẩy nông nghiệp phát triển, khởi binh dẹp yên người man di, giành lại lãnh thổ, hắn không phải là một cháu trai tốt, nhưng, hắn là một Hoàng đế tốt, làm một Hoàng đế tốt, có lúc khó tránh sẽ tàn nhẫn với mình với người bên cạnh.”
Lời của Tráng Tráng, giống như muốn thuyết phục chính bản thân nàng ta, muốn thuyết phục cả Thương Mai.
“Người bây giờ biết rồi, người dự định làm như nào? Bên phía Tiêu Kiêu, người có muốn tìm hắn nói chuyện không?” Thương Mai hỏi.
Tráng Tráng suy nghĩ một lát: “Ta không biết, đầu óc có hơi rối loạn, ngươi cho ta suy nghĩ vài ngày.”
Thương Mai nắm tay của nàng ta: “Được, người từ từ suy nghĩ, nếu cần ta thì tìm ta.”
Tráng Tráng nhìn cô: “Cảm ơn!”
“Nói cảm ơn thì xa lạ quá rồi.”
Tráng Tráng mỉm cười, mặt mày trắng bệch gần như trong suốt có một loại yên lặng nói không ra lời.
Sau khi Thương Mai đi rồi, Tráng Tráng vào trong phòng, ngồi rất lâu rất lâu, sau đó truyền Cầm Chi vào: “Những năm này, đồ mà Hoàng thượng ban thưởng cho ta, có cái gì?”
Cầm Chi nói: “Nhiều lắm, bỗng hỏi cái này làm cái gì?”
Khi Thương Mai nói chuyện với Tráng Tráng, Cầm Chi không ở bên cạnh, cho nên, không biết Thương Mai và Tráng Tráng nói cái gì.
“Ngươi đi xem kỹ lại, xem có cái gì.” Tráng Tráng nói.
“Vâng!” Cầm Chi lui xuống, muốn xem rõ cũng không khó, đến phòng sổ sách sẽ biết, những năm nay, Hoàng thượng thật là sủng ái công chúa, nhưng phàm là đồ tốt, một phần chuyển vào phủ công chúa.
Không bao lâu, Cầm Chi bèn ôm một đóng sổ sách.
“Hoàng thượng từ khi đăng cơ, tiên hậu năm lần phong ấp cho công chúa, hiện nay đã phong ấp ngàn hộ rồi, ruộng đất ngàn mẫu, vàng vạn lượng, kim tơ gỗ lim, trầm hương có ba thứ giá trị liên thành, vàng bạc châu báu không đếm được, phỉ thúy thượng đẳng hơn ba trăm miếng, một quặng vàng, một mỏ than, hai quặng này mỗi năm thu vào cho phủ công chúa một khoản rất lớn, sa tanh lụa là mười một năm đạt tới hai nghìn thước, ba viên dạ minh châu ngoại quốc tiến công, động hải minh châu, san hô đỏ, bình phong bằng ngọc… khố phòng cũng không chứa hết, những thứ này đều lớn, còn có rất nhiều kiện nhỏ viết trong năm quyển sổ.”
Mộ Dung Tráng Tráng mỉm cười, nụ cười này tràn ngập đau khổ: “Nếu dùng những thứ này đổi lấy một Tiêu Kiêu của ta, hắn tưởng sẽ yên lòng.”
Nhưng cô đều không cần những thứ này, ngươi có nhiều hơn nữa, lại không có người ngươi yêu nhất thì lại có ý nghĩa gì nữa?
“Có ý gì? Công chúa lời này của người là có ý gì?” Cầm Chi hỏi.
Tráng Tráng khoát tay: “Không có ý gì, chỉ là cảm khái mà thôi, ngươi để sổ sách trên bàn, ta tối nay ăn cơm rồi sẽ từ từ từ xem.”
“Có gì hay mà xem? Không bằng dẫn người đi xem vật thật, đồ đều ở trong khố phòng.” Cầm Chi cười nói.
“Cũng được, đi xem thử đi.” Tráng Tráng nói.
Tráng Tráng ở trong nhà khố phòng rất lâu, xung quanh người ngọc ngà châu báu không đếm rõ được, nàng ta cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười.
Đến sáng mai, nàng ta từ trong khố phòng đi ra, nói với Cầm Chi: “Ta vào cung một chuyến.”
“Vào cung thỉnh an Hoàng thái hậu sao?” Cầm Chi hỏi.
“Không, ta muốn đi gặp Hoàng thượng.”
“Hoàng thái hậu sợ là không ân chuẩn.” Cầm Chi nói.
Tráng Tráng ngẩng đầu: “Đi hỏi mượn Thương Mai sợi dây sẹo, nói ta cần dùng, nhưng không cần nói với nàng ta muốn vào cung.”
“Vâng!” Cầm Chi đáp lời rồi đi ngay.
Sợi dây sẹo, giống như Thái Hoàng Thái hậu giá lâm, Hoàng Thái hậu sẽ không ngăn cản nàng ta đi gặp Hoàng thượng.
Thương Mai nghe Cầm Chi đến mượn sợi dây sẹo, trong lòng nảy sinh nghi hoặc lớn: “Công chúa muốn làm gì?”
Cầm Chi mỉm cười nói: “Công chúa nói nhớ Thái Hoàng Thái hậu, mượn sợi dây sẹo xem thử, xem như nhìn thấy Thái Hoàng Thái hậu.”
Trong lòng Thương Mai buồn bã: “Chủ tử nhà ngươi tối qua vẫn tốt chứ?”
Cầm Chi nói: “Không tốt lắm, từ sau khi Vương phi đi, nàng liền hỏi những năm nay Hoàng thượng đã ban thưởng những gì, còn ngồi trong khố phong cả buổi.”
Thương Mai yên lặng, xem ra, nàng ta thật sự rất đau lòng, lẽ nào nàng ta nhớ nhung Thái Hoàng Thái hậu, Thái Hoàng Thái hậu là tổ mẫu của nàng ta, là bậc trưởng bối cách một đời duy nhất trên đời của nàng ta.
Thương Mai tin tưởng Cầm Chi, đưa sợi dây sẹo cho nàng ta.
Tráng Tráng ăn mặc chỉnh tề, mang sợi dây sẹo vào cung.
Nàng ta trước tiên đến cung của Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu nghe nàng ta nói muốn đến Hi Vi Cung, nhíu mày nói: “Ngươi đến Hi Vi Cung làm gì?”
“Nhớ Hoàng thượng, muốn đến gặp hắn.” Tráng Tráng nói.
Hoàng Thái hậu thấy sắc mặt trắng bệch của nàng ta, biểu cảm quái dị, không khỏi hỏi: “Ngươi sao thế? Có phải có chút không vui không?”
Tráng Tráng nhìn bà ta, chuyện của năm đó, bà ta chưa chắc không có tham dự vào, nếu không cũng sẽ không ban hôn cho Tiêu Kiêu và Hàn Thanh Thu.
“Không sao, trong lòng có hơi không thoải mái, muốn nói vài câu với Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng cũng không nghe được, ngươi có gì không thoải mái thì nói với ai gia.” Hoàng Thái hậu nắm tay của nàng ta, nhìn nàng ta, hâm ý nói: “Có phải là vì Tiêu Kiêu không? Nhiều năm như vậy rồi, ngươi cũng chưa quên được hắn sao? Buông xuống đi, Tráng Tráng, nam nhân tốt trong thiên hạ có rất nhiều, nam nhân bạc tình như thế, thật sự không nên nhớ nhung.”
Tráng Tráng mỉm cười, ánh mắt dị thường trong trẻo: “Tẩu tử cũng cảm thấy hắn bạc tình sao?”
“Lẽ nào không phải sao? Chuyện năm đó giữa hắn với Hàn Thanh Thu, đã tổn thương trái tim của ngươi, nếu không phải nể mặt Tĩnh Quốc hầu, ai gia sao hạ chỉ ban hôn?” Hoàng Thái hậu tức giận nói.
“Hoàng tẩu tại sao phải hạ chỉ ban hôn? Cho dù Tĩnh Quốc hầu cầu người, người cũng không nên hạ ý chỉ này!” Tráng Tráng nói.
Hoàng Thái hậu khẽ thở dài một tiếng: “Đó là vì Tĩnh Quốc hầu nói rồi, Hàn Thanh Thu xuất thân không cao, sợ nhục nhã không thể gả đi, bảo an gia ban hôn liền có thể nâng thân phận của nàng ta lên, Tĩnh Quốc hầu đáp ứng ai gia, Tiêu gia đời đời đều sẽ trung thành với triều đình.”
“Phải, Hầu gia năm đó, một nhân vật phong vân, thế lực cường đại, nếu như được Tiêu gia hứa trung thành, Hoàng thượng quả thật có thể không cần lo lắng gì về tương lai.” Tráng Tráng nhàn nhạt nói.
Hoàng Thái hậu nghe lời nàng ta nói, cứ cảm thấy có hơi kỳ quái, bà ta nhìn Tráng Tráng: “Ngươi có phải nghe thấy cái gì rồi không? Có phải đã hiểu lầm cái gì đó?”
Tráng Tráng đã cười: “Ta sẽ hiểu lầm cái gì?”
Hoàng Thái hậu suy nghĩ một lát: “Ngươi đừng đến Hi Vi Cung, tình trạng của Hoàng thượng không tốt, ngươi đi không chừng sẽ dọa ngươi.”
Tráng Tráng rút sợi dây sẹo ra, từng vòng quấn trên cổ tay, nói rõ từng chữ: “Ta muốn đến Hi Vi Cung.”
Hoàng Thái hậu nhìn chằm chằm nàng ta, bỗng đứng dậy: “Tráng Tráng, ai gia không biết ngươi nghe phong phanh điều gì, hoặc là hiểu lầm gì đó, nhưng, ai gia có thể thề với ngươi, ai gia không có thẹn với ngươi, Hoàng thượng cũng không có.”
Tráng Tráng ngẩng đầu: “Hoàng Thái hậu hiểu lầm rồi, ta không có nói ai có lỗi với ta, ta chỉ là muốn đi gặp Hoàng thượng, chỉ thế mà thôi.”
Trong lòng Hoàng Thái hậu bất an, cứ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng nàng ta lấy ra sợi dây sẹo, cũng không thể không để nàng ta đi.
Suy nghĩ một lát, bà ta nói: “Ngươi đi đi.”
Tráng Tráng đứng dậy, hơi cúi người với bà ta: “Cảm tạ Hoàng Thái hậu!”
Nói xong, xoay người mà đi.
Hoàng Thái hậu nhìn bóng lưng của nàng ta, hồi lâu, truyền Tôn công công: “Đi truyền Hạ Thương Mai vào cung.”
Sợi dây sẹo là cô cho Tráng Tráng, cô nhất định biết cái gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 336: Ta muốn gặp hoàng thượng
Chương 336: Ta muốn gặp hoàng thượng