Khoảng hơn nửa canh giờ trôi qua, một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài phủ Công Chúa.
Hồ Hạnh Nhi cùng với một người đàn ông mặc áo choàng chim ưng dẫn theo một ông già mặc áo choàng màu xám bước vào, phía sau người già còn có một cậu bé mập mạp bị gãy một cái răng.
Ba người trực tiếp tiến vào phòng ngủ của công chúa, Thương Mai ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy người đàn ông mặc áo choàng chim ưng đó rất quen thuộc, đột nhiên nhớ tới khi cô thành thân, bị một người mang ra ngoài thành, còn bị mắc kẹt trong vũng lầy, có người nào đó cứ không ngừng lấy cành cây chọc vào đầu cô.
Người mặc áo đen đó, là người đàn ông mặc áo choàng chim ưng trước mặt, cô nhận ra, nhận ra đôi mắt này.
Tất cả mọi người đều lui ra, không phải vì người đàn ông mặc áo chòang chim ưng, mà là vì lão già này.
Trong miệng ông ta ngậm cái tẩu thuốc, trực tiếp đi tới bên cạnh Tiêu Kiêu, nhìn một cái, lại quay đầu nhìn Thương Mai: “Thuật kim châm?”
Thương Mai nín thở đáp: “Phải!”
Ông già nhả tẩu thuốc, đưa cho đứa bé mập mạp: “Tiểu tử mập, đưa kim châm của ta qua đây.”
Cậu nhóc mập lấy từ trong túi đeo ra một chiếc bọc kim châm đưa cho lão già.
Mọi người đều nhìn ông ta, nhìn ông ta lấy từ trong bọc kim ra một cây kim châm, kim châm này rất dài, còn dài hơn cả ngón tay, có màu sắc kỳ lạ, trong màu vàng để lộ ra hàn khí, nhưng cái kim này không thẳng, phần đuôi đánh dấu.
Mọi người đều không biết tại sao cây kim này lại kỳ quái như vậy, chỉ có Thương Mai, cô từng đọc thuật kim châm, ở trang cuối cùng của thuật kim châm viết có một thuật kim châm có một loại là kim móc, người có thể móc được, là người rất thông thạo thuật kim châm.
Trái tim Thương Mai đập rất nhanh, ông ta không lẽ là người nghiên cứu ra thuật kim châm?
Không, Ôn Yến là nữ, không phải là nam.
Cô nhìn Hồ Hạnh Nhi, nhìn thấy Mộ Dung Khanh gọi Hồ Hạnh Nhi đi tìm người đàn ông này đến, chẳng lẽ Hồ Hạnh Nhi và ông ta có mối quan hệ gì?
Lão già này, là người như thế nào?
Lão già bắt đầu đâm cái kim đầu tiên, Thương Mai không dám chớp mắt, vẫn luôn quan sát động tác trên tay ông ta, Thương Mai đối với kim châm đã vô cùng thành thạo, nhưng mà người này này còn thành thạo hơn, gần như là rất xuất sắc, thậm chí ông ta còn không cần phải chọn huyệt mà trực tiếp đâm xuống, động tác rất dứt khoát, không ai có thể nhìn được rõ ràng.
Sau khi đâm kim xuống, đứng lên nói với Mộ Dung Khanh: “Sắp xếp người đưa hắn đi đi.”
Mộ Dung Khanh hỏi: “Tình hình của hắn thế nào?”
Ông ta nói: “Rất nguy kịch, có thể cứu được hay không còn chưa biết, nhưng có người dùng kim châm, phong ấn huyệt, ban đầu sơ cứu kịp thời, đoán chừng có mười phần trăm cơ hội có thể cứu được.”
Mười phần trăm?
Những người có mặt ở đây thở hắt ra, mười phần trăm cơ hội với tuyên bố tử hình khác nhau cái gì?
“Đưa đi đâu?” Thương Mai hỏi, có mười phần trăm cơ hội thật ra đã rất tốt rồi, bởi vì cô biết rằng căn bản không có cách cứu chữa.
Ông ta nhìn cô, nhìn một lúc mới mở miệng lên tiếng: “Hàn Sơn!”
Mọi người lại thở hắt ra, Hàn Sơn không phải là nơi ở của Thái Hoàng Thái Hậu sao? Ông ta với Thái Hoàng Thái Hậu có quan hệ gì?
Thương Mai lắc đầu: “Đi Hàn Sơn, đường xá xa xôi, chỉ sợ hắn không chịu được những va chạm trên đường đi.”
“Ở lại đây, thì chỉ có con đường chết, đi Hàn Sơn còn có một tia hy vọng sống sót, các người nghĩ đi.” ông lão dường như đã quá quen với sinh li tử biệt của con người trên thế gian cho nên nói rất bình tĩnh.
Việc này, tất cả những người ở đây đều không thể làm chủ, phải hỏi qua Hầu Gia mới được.
Mộ Dung Khanh đưa mắt ra hiệu, Tiêu Thác ngay lập tức chạy ra ngoài.
Trước khi Hầu Gia đến, Mộ Dung Khanh nói với ông ta: “Xin ngài hãy đến xem công chúa, trong người nàng có độc.”
Ông lão không thèm nhìn đã dứt khoát nói: “Không cần xem, độc đó, ta giải không được.”
Sắc mặt Thương Mai ảm đạm, nếu như không cứu được Tráng Tráng, cho dù cứu được Tiêu Kiêu thì hắn cũng sẽ không muốn sống một mình.
Ông già nhìn sắc mặt của Thương Mai, suy nghĩ một chút rồi khẽ thở dài, quay đầu lại nói với tên nhóc mập: “A Thủy đã xem độc xong chưa?”
Tiểu tử mập đó liền đáp: “Đã xem xong rồi, hôm nay hắn đang điều chế độc.”
“Ừm, bảo hắn ngày mai tới đi, bảo hắn và Vương Phi cùng nhau nghĩ cách giải độc cho công chúa.”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn ông già: “A Thủy là ai?”
“Học trò lão già mới nhận, cũng đã học về các loại độc được một tháng, đã đến lúc nên gặt hái một chút thành quả.” Ông lão nói.
Thương Mai không khỏi thất vọng, mới có một tháng? Một tháng có thể có thành quả gì chứ?
Cô nghĩ ông già này cũng chỉ là đang qua loa với cô thôi.
Trước khi Tiêu Hầu Gia đến, An Nhiên Vương Gia lại châm cho Tiêu Kiêu một kim, cho Tiêu Kiêu uống một viên thuốc, một viên thuốc màu đỏ, mùi hương có chút kì lạ, sau khi uống xong, thân thể Tiêu Kiêu lạnh như băng.
Tiêu Hầu Gia lảo đảo bước vào, đi cùng còn có phụ thân và mẫu thân Trương Thị của Tiêu Kiêu, ngoài ra còn có một số người của Tiêu gia đang đứng bên ngoài mà không vào.
Tiêu Hầu Gia nhìn thấy Tiêu Kiêu và Tráng Tráng, lẩm nhẩm trong miệng: “Trời ơi, lão phu đã tạo nghiệp gì sao?”
Tiêu Thác đỡ lấy ông ta, cũng không nói nên lời.
Trương Thị khụy xuống, trên đường tới đây, hình như đã khóc rất nhiều.
“Hầu Gia, lâu rồi không gặp!” Ông lão đột nhiên đi tới nói với Hầu Gia.
Tiêu Hầu Gia bỗng nhiên quay đầu, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên không dám tin, lập tức lùi lại một bước, chắp tay hành lễ: “An Nhiên Lão Vương Gia, gặp được người thật là tốt quá.”
Thương Mai vô cùng kinh ngạc, Tiêu Hầu gia quen biết ông già này, còn nữa, Lão Vương Gia? Là người của Mộ Dung Gia sao?
Có lẽ không phải đâu, nếu là như vậy, Mộ Dung Khanh tại sao không tôn xưng với ông ta?
Lão Vương gia nhìn ông ta: “Hầu Gia, tình hình của Tiêu Kiêu khá nghiêm trọng, lão già muốn đưa đi chữa trị, ý của người như thế nào?”
Tiêu Hầu Gia giọng run run hỏi: “Có hy vọng không?”
“Rất khó nói!” Ông lão An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Sắc mặt Tiêu Hầu Gia trở nên u ám: “Nếu như Lão Vương Gia bằng lòng ra tay cứu giúp, đương nhiên đó là phúc phần của nó, chỉ là không biết hôm nay Ôn đại phu…”
Lão Vương Gia thản nhiên nhìn ông: “Ôn đại phu từ lâu đã không màng thế sự, nếu như tin ta, hãy để ta đưa hắn đi, nếu không tin, bây giờ ta sẽ đi.”
Tiêu Hầu Gia có chút thất vọng, nhưng cũng quay đầu nhìn phụ thân của Tiêu Kiêu: “Nó là con trai của con, con xem thế nào?”
Phụ thân của Tiêu Kiêu là thống lĩnh quân tiên phong, hàng nhị phẩm, thậm chí còn là đại tướng quân trên Tiêu Kiêu.
Tiêu thống lĩnh nhìn con trai, khuôn mặt đen sạm xuất hiện nhiều biểu cảm, cuối cùng khẽ thở dài: “Tất cả đều nhờ phụ thân làm chủ.”
Tiêu thống lĩnh nói như vậy, đương nhiên phải bận tâm rồi.
Khi người đàn ông mặc áo choàng chim ưng đi tới bên cạnh Hồ Hạnh Nhi, Thương Mai nghe rất rõ hắn nói với Hồ Hạnh Nhi: “Đại chưởng quỷ, nợ tôi một nhân tình.”
Mặt Hồ Hạnh Nhi không biểu lộ cảm xúc gì.
Tiêu Kiêu được đưa đi, Trương Thị khóc suốt từ lúc vào đến khi rời đi, quỳ khấu đầu trước giường của Tráng Tráng bị Cầm Chi tức giận đẩy ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, đều biết trước khi Tráng Tráng tự tự, nhất định là đã gặp Trương Thị.
Sau khi Tiêu Kiêu đi, trong lòng mọi người đều như thiếu sót một cái gì đó, lại nhìn Tráng Tráng, ai cũng không thể vực dậy tinh thần.
Mặc dù ông lão An Nhiên nói ngày mai sẽ bảo A Thủy nào đó qua đây, nhưng mà mọi người đều biết người mới học về độc dược một tháng thì có thể giúp cái gì?
Tâm trạng Thương Mai rất suy sụp, nặng nề không sao tả xiết.
An Thân Vương và Lễ Thân Vương cũng không quay về, Vương Phi A Man sau đó cũng tới, mọi người đều ở bên ngoài, không muốn rời đi, đứng đó có thể nhìn thấy Tráng Tráng của họ.
Đến giữa trưa, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu dẫn theo phi tần xuất cung.
Tráng Tráng là trưởng công chúa, còn là công chúa của Trấn Quốc do Hoàng Thượng phong, địa vị cao, vai vế cũng cao, nàng xảy ra chuyện, Hậu phi đương nhiên phải tới xem rồi.
Hoàng Thái Hậu vẫn khóc, lẩm bẩm trong miệng: “Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc, con bảo ai gia phải sống như thế nào đây?”
Hoàng Thái Hậu không có công chúa, khi gả cho Tiên Hoàng, Tráng Tráng còn chưa chào đời, mang danh cô cô, nhưng mà sớm đã xem Tráng Tráng như con ruột của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 343: Đưa tiêu kiêu đi
Chương 343: Đưa tiêu kiêu đi