Xe ngựa đi đến cổng phủ công chúa, Mộ Dung Khanh vẫn còn đang líu lo nói không ngừng, Thương Mai che lỗ tai lại: “Người đủ rồi đấy.”
“Chẳng lẽ không đúng à? Nàng thông cảm cho một phen khổ tâm của bản vương sao? Chẳng lẽ nàng không nên nghĩ lại không nên xin lỗi…”
“Được, ta sai rồi, ta xin lỗi.” Thương Mai không thể nào nghĩ thông được, trong chuyện này người duy nhất chịu thiệt là cô, người duy nhất chịu tra tấn cũng là cô, nhưng vì sao đến cuối cùng cô lại là người phải nói xin lỗi.
Lúc này Mộ Dung Khanh mới yên tĩnh trở lại nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt chưa hết giận: “Vừa rồi nàng chất vấn bản vương khiến bản vương rất thương tâm, nàng xem xem đền bù như thế nào đi.”
“Còn muốn đền bù?” Thương Mai cao giọng.
“Không phải sao? Tự nhiên bị nàng mắng một trận kìa?” Mộ Dung Khanh cũng cất cao giọng.
“Không phải người đã mắng lại rồi à?”
“Ta không mắng về chuyện này, bản vương mắng nàng là bởi vì nàng đáng bị mắng, còn nàng mắng bản vương, bản vương cảm thấy rất ấm…”
Thương Mai thừa dịp hắn đang thao thao bất tuyệt, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Nghe nói trước kia người muốn cưới Tôn Phương Nhi…”
“Ức…” Mộ Dung Khanh mắng đến nghiện, đây cũng là một cách để hắn nói ra sự ấm ức trong lòng, ý thức được tình thế đã đảo ngược, hắn lạnh lùng thốt ra: “Tự nàng ngẫm lại đi, bản vương mặc kệ nàng.”
Nói xong còn hừ một tiếng, phất tay áo đi vào.
Thương Mai nhìn theo bóng lưng hắn: “Tiểu tử, sớm muộn gì ta cũng chỉnh chết ngươi.”
“Nói cái gì đấy?” Mộ Dung Khanh thính tai, đi đến trước hành lang bỗng nhiên quay đầu lại chất vấn: “Vẫn không phục đúng không?”
“Hỏi người chuyện Phương Nhi đấy!” Thương Mai lớn tiếng nói.
Mộ Dung Khanh mắt điếc tai ngơ, quay đầu rời đi.
Hai ngày nay Tô Thanh và Tiêu Thác đều đang tìm Viên đại phu, mệt mỏi vô cùng, chạng vạng tối ngày hôm nay trở về, hai người đều ủ rũ: “Không hề có một chút tin tức nào, làm sao bây giờ?”
Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều tỏ ra rất lo lắng, Thương Mai nói: “Đúng vậy, biển người mênh mông rất khó tìm, nhưng cứ cố gắng hết sức là được.”
Tiêu Thác và Tô Thanh nhìn nhau, nhanh như vậy mà cô đã từ bỏ rồi? Trước đó không phải còn nói là dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra Viên đại phu hay sao? Bây giờ lại bảo cố gắng hết sức là được.
“Tính ra cũng không dễ dàng như vậy, Tiêu Thác, chúng ta tùy tiện ăn một chút gì đã rồi tiếp tục ra ngoài tìm.” Tô Thanh đứng lên, hắn ta không thể từ bỏ được, mắt thấy sắp có manh mối rồi nên thật sự không thể nhận thua vào thời điểm này được.
Tiêu Thác đứng lên: “Được, tới phòng bếp tìm gì đó một chút đã.”
Cầm Chi nói: “Cũng chỉ còn lại mấy cái bánh bao thôi, không còn gì khác nữa.”
Thế là hai người trong miệng cắn một miếng bánh bao rồi cầm trong tay định đi ra ngoài, Tô Thanh nuốt khan xuống suýt chút nữa nghẹn thở, Tiêu Thác vừa đi vừa vỗ lưng giúp hắn ta: “Có muốn uống chút nước không?”
“Ra ngoài tìm gì uống đi, mau lên.” Tô Thanh rướn cổ lên nuốt xuống, nói.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh nhìn nhau, Thương Mai nói: “Chúng ta có tàn nhẫn quá không?”
“Nàng cũng có chút tàn nhẫn.” Mộ Dung Khanh nói.
“Chỉ mình ta tàn nhẫn à? Không phải người ra chủ ý sao?” Thương Mai vặn lông mày lên nói.
“Sao lại thành bản vương ra chủ ý? Ngày đó chính nàng nói mà, còn tự mãn nữa.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai biết mình không thể nào nói thắng được hắn: “Mà này, rốt cuộc là người và Phương Nhi đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói lúc trước còn muốn thành thân nữa mà.”
Mộ Dung Khanh không nể mặt, quay đầu đi không để ý tới cô, nhất định là tên tiểu tử A Toàn kia nói rồi, nàng biết tất cả mọi chuyện rồi còn giả vờ làm cái gì không biết, đáng ghét.
Thương Mai rất thoải mái, cuối cùng cũng tìm ra cách trị hắn.
Hơn nữa sau khi Lương Thụ Lâm rời khỏi cung còn trực tiếp đi thẳng tới Nhiếp chính vương phủ.
Lương Thụ Lâm rất cẩn thận, còn đi vào từ cửa sau.
Trong Thanh Ninh Các của Quý thái phi, Nghiêm Vinh lẳng lặng ghé vào trên nóc nhà, võ công của Lương Thụ Lâm rất tốt nhưng vẫn không bằng Nghiêm Vinh quen thuộc với Vương phủ này, nhất là khi Nghiêm Vinh đã biết mục đích của hắn ta nên đã sớm tiềm phục ở trên nóc nhà.
“Tham kiến Quý thái phi!” Sau khi Lương Thụ Lâm đi vào lập tức kính cẩn hành lễ.
“Đến rồi à, ngồi đi!” Âm cuối Quý thái phi kéo rất dài.
“Tạ Quý thái phi!” Lương Thụ Lâm câu nệ ngồi xuống.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Quý thái phi hỏi.
Lương Thụ Lâm trả lời: “Hoàng thái hậu nói rõ là ngày tảo triều sẽ lập tức tuyên chỉ, từ nay trở đi sẽ nhanh chóng xử lý hôn lễ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lương Thụ Lâm do dự một chút: “Vậy, chuyện Quý thái phi đã hứa thì sẽ làm đúng không?”
“Sốt ruột cái gì? Ngươi cứ làm việc cho ai gia thật tốt thì đương nhiên ai gia sẽ không bạc đãi ngươi.” Quý thái phi thản nhiên nói.
“Vi thần muốn nói là, Quý thái phi có thể thả Tử Diễm ra không?” Lương Thụ Lâm hỏi.
Quý thái phi cười lạnh: “Đồ si tình, ngươi yên tâm đi, cứ chờ làm phò mã của ngươi đi còn Tử Diễm tự nhiên sẽ được đưa đến phủ công chúa hầu hạ ngươi, nàng xuất thân hồng trần nên không thể làm thiếp của ngươi được mà chỉ có thể làm nha đầu hầu hạ bên cạnh ngươi mà thôi.”
Lương Thụ Lâm thở ra một hơi: “Quý thái phi an bài chu toàn, vi thần tạ ơn Quý thái phi.”
Cưới công chúa cũng được, hắn ta cũng không ngấp nghé những tài sản kia nhưng lại có thể có được danh phận phò mã, cả một đời không cưới thêm ai nhưng như thế cũng là tác thành cho hắn ta và Tử Diễm rồi.
Hơn nữa làm phò mã, mặc dù tiền tài đều cho hết Quý thái phi nhưng những người dưới tay công chúa kia đều trung thành với hắn ta, chỉ cần những người này thì hắn ta vẫn có đường sống sót.
“Được, ngươi đi về trước đi, sau này đừng trực tiếp tới đây nữa, ai gia muốn gặp ngươi thì sẽ sai người tới tìm ngươi.” Quý thái phi nói.
“Vâng, vậy vi thần cáo lui trước.” Lương Thụ Lâm đứng dậy cáo lui, hắn ta tự mình tới đây thật ra là muốn xem xem Nam Hoài vương đã trở về chưa, từ đầu đến cuối hắn ta đều cảm thấy vẫn phải có sự cam đoan của Nam Hoài vương thì tốt hơn.
Lương Thụ Lâm vừa đi, Quý thái phi liền bảo A Phúc ra ngoài giữ cửa.
Một người từ trong đi ra, nụ cười âm tàn: “Mẫu phi, xem ra khoản di sản của tiểu cô cô này đều là của chúng ta rồi.”
“Ừm, nếu như tất cả thuận lợi thì đúng là như vậy.” Quý thái phi mỉm cười, dùng ánh mắt từ ái nhìn người trước mặt này.
Người này chính là Nam Hoài vương phụng chỉ hồi kinh, lần trước hắn ta rời đi nhưng lại không trở về Nam Quốc mà lại ẩn núp ở gần Kinh Thành, lần này Hoàng thái hậu hạ chỉ, dựa theo lộ trình hắn ta chưa thể về tới nơi được cho nên chỉ có thể tạm thời trốn đi.
“Vậy Lương Thụ Lâm có thể trôi chảy giao ra hay không?” Hắn ta hơi bận tâm hỏi.
Quý thái phi nói: “Hắn ta không dám giấu diếm đâu, ai gia đã nắm được thóp của hắn ta trong tay, chờ hắn ta làm phò mã rồi ai gia sẽ xếp người vào làm ở phòng thu chi, kiểm soát tiền tài của công chúa.”
“Ước chừng tính qua có bao nhiêu?” Nam Hoài vương hỏi.
“Đã cho người tính toán qua, bất động sản điền sản ruộng đất là cố định, hàng năm chỉ có thể thu tô, ruộng cho thuê một năm quy ra bạc đại khái là khoảng một vạn lượng, về phần tiền gửi của nàng ta ở cửa hàng bạc Quốc Tư có ba triệu ba trăm ngàn lượng, còn châu báu đồ cổ trong phủ đoán chừng không dưới ba mươi vạn lượng.”
Nam Hoài vương sửng sốt: “Nhiều như vậy à?” Phải biết cho dù là mẫu phi thì một năm cũng chỉ có ba ngàn lượng, cho dù nàng ta là người làm chủ ở phủ Trấn Quốc Công chúa nhưng cũng chỉ được bốn năm ngàn lượng bạc giống như Hoàng hậu, vậy làm sao có thể có gia tài hơn ba trăm vạn được?
Một năm các khoản thu thuế của Đại Chu cộng lại mới được hơn hai ngàn vạn lượng.
“Nàng ta là nữ nhi của Huệ đế, trải qua ba triều Hoàng đế cộng với trước khi đi Thái hoàng Thái hậu cũng đem hết vốn riêng của mình cho nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng làm nhiều đầu tư kinh doanh khác nhau, có hợp tác với cả Hồ gia, những châu báu đồ cổ kia chỉ là mới tính sơ sơ thôi, nếu tính toán chi tiết ra thì chắc chắn còn nhiều hơn nữa, còn nữa, ai gia nghe nói nàng ta không chỉ đem bạc gửi ở cửa hàng bạc Quốc Tư mà còn gửi ở các cửa hàng bạc trong dân gian nữa, nếu như là thật thì lão bát à, vị tiểu cô cô này của con đúng là giàu nhất thiên hạ rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 404: Công chúa giàu nhất thiên hạ
Chương 404: Công chúa giàu nhất thiên hạ