A Xà cô cô ở lại Từ An Cung luôn. Trần lão thái quân bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta kể khổ ở Huệ Khánh Cung: “Ngươi tưởng lão thân thích qua bên kia sao? Mỗi ngày nhìn thấy gương mặt người chết của bà ta là thấy bực mình rồi. A Xà về giúp lão thân mấy ngày cũng tốt, lão thân được vui vẻ thoải mái mấy ngày.”
Thương Mai cười nói: “Khổ cực cho lão Thái quân mỗi ngày đều phải kề cận với bà ta giống như cao dán. Ngài không cần nói, gương mặt của bà ta thật sự làm người ta thấy ghét.”
“Còn không phải sao? Mỗi ngày đều thể hiện ra phong thái của một Hoàng Thái Hậu, cao cao tại thượng, bà ta nói chuyện xa cách, làm như lão thân vội tới cầu xin bà ta vậy.”
“Được rồi, có A Xà cô cô ở đây mấy ngày, ngài lại về đi.” Tráng Tráng nói.
“Sáng sớm ngày mai sẽ đi. Lão thân cũng không thích ở lại trong cung.” Lão Thái quân ngáp: “Ôi, lớn tuổi rồi, thật sự không chịu nổi nữa.”
“Tổ mẫu, vậy ngài mau đi ngủ đi.” Loan Loan thương bà ta, vội giục.
“Được rồi, các ngươi cứ nói chuyện đi, lão thân đi ăn một bữa lại ngủ đây.” Lão Thái quân có một thói quen, buổi tối nào cũng phải ăn khuya xong mới ngủ được.
Tiểu Khuyên bước đến: “Đã chuẩn bị xong trước rồi, chỉ chờ ngài đi ăn thôi.”
“Vẫn là Tiểu Khuyên biết thương người!” Lão Thái quân cười và đứng dậy, đi cùng Tiểu Khuyên ra ngoài.
Trong điện còn lại ba người Loan Loan và Tráng Tráng Thương Mai. Trong phòng đốt than hồng, nhưng Tiểu Khuyên vừa mở cửa, vẫn để chút gió lạnh thổi vào. Loan Loan kéo áo che kín người, cao hứng nói: ” Lần này A Xà cô cô trở về, chúng ta lại bớt việc. Tốt nhất là để bà trừng trị hết đám người xấu xong hãy đi.”
Tráng Tráng nói: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Lão tổ tông không thể thiếu được A Xà cô cô, nhiều lắm là ba ngày sẽ dẫn người đi.”
“Ừ, hơn nữa, cho dù chúng ta thắng một ván nhỏ nhưng ta tin tưởng bọn họ sẽ nhanh chóng tiến hành phản kích thôi. Chúng ta phải dự đoán được các loại phương án của bọn họ, làm tốt các biện pháp ứng phó.” Thương Mai nói.
“Hả?” Loan Loan lập tức cảm thấy thất bại: “Còn có thể bị bọn họ hòa một ván sao? Vậy thật là nhàm chán.”
“Tạm thời không nói có hòa nhau không, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ phản kích.” Tráng Tráng nhìn Thương Mai: “Thương Mai, người cảm thấy bọn họ sẽ lấy người nào ra khai đao đầu tiên?”
Thương Mai nhìn nàng: “Không cần phải nói, nhất định là công chúa ngươi. Không có Trấn Quốc Công Chúa ngươi, một mình Nhiếp Chính vương phi ta lại bị phế bỏ rồi, còn không phải mặc cho các nàng bóp tròn nặn bẹp à?”
“Người nói có lý. Đúng rồi, rốt cuộc chuyện của Lương tần là thế nào vậy? Đang êm đang đẹp, sao bà ta có thể điên được?” Tráng Tráng rất nghi ngờ. Hơn nữa, sau khi Lương tần điên lại không còn gì nữa, không ai truy cứu chuyện bà ta tự sát nhưng phong ba về chuyện tự sát vẫn bị truyền ra ngoài. Lẽ nào Nghi quý phi không định dựa vào chuyện này để làm ầm lên?
Chẳng lẽ chuyện Lương tần tự sát thật sự không liên quan tới bọn họ?
Thương Mai nói: “Ta đã cho Du ma ma về chăm sóc cho Lương tần, cũng tiện quan sát xem có ai tiếp cận bà ta không. Nhưng Du ma ma nói, không phát hiện ra bất kỳ người nào khả nghi, hơn nữa gần như không có ai muốn tiếp cận bà ta.”
“Cũng không có gì lạ, bà ta chỉ là một kẻ có tội mà thôi, ai sẽ tiếp cận bà ta chứ?” Tráng Tráng biết tình người trong cung bạc bẽo, cung tần thất thế sẽ bị bỏ đá xuống giếng. Muốn có người cứu à? Khó lắm.
“Xem ra, chỉ có Lương tần biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.” Loan Loan nói.
Thương Mai và Tráng Tráng liếc nhìn nhau. Đúng vậy, xem ra thật sự chỉ có Lương tần biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Loan Loan suy nghĩ một lát, lại nói: “Các ngươi nói xem, có phải Lương tần thấy Thái tử bị phế bỏ, Lương vương không quan tâm tới bà ta, bà ta ngày nhớ đêm mong, nhất thời trong lòng nghĩ quẩn mới bị điên. Sau khi điên lại treo cổ. Bình thường người điên tự sát thì thật vô lý.”
“Người nói cũng có lý.” Tráng Tráng gật đầu nói.
Thương Mai lại không đồng ý. Thái tử bị phế bỏ đâu phải là chuyện mới mấy ngày nay. Bà ta bị đày vào lãnh cung, cũng nhịn lâu như vậy, sao trong lòng bỗng nhiên nghĩ quẩn tới phát điên và tự sát?
Hơn nữa, chỉ thấy người điên gây sự, giết người cũng đã gặp, ngược lại chưa từng thấy ai tự sát, trừ khi là bị trầm cảm.
Nàng từng kiểm tra mạch tượng của Lương tần, bà ta bị nóng gan vô cùng nghiêm trọng lại có tâm mạch lạ, xem ra là bị kích thích tới phát điên.
Con người như Lương tần có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Sao bà ta có thể vừa bị kích thích đã phát điên được?
Trước đây thái tử bán đứng bà ta, bà ta là một Hoàng hậu bị giáng xuống làm Lương tần, bà ta còn có thể hoạt động một trận, cuối cùng còn làm ra chuyện ép vua thoái vị.
Sau đó, tuy bà ta bị đày vào lãnh cung nhưng Lương vương lại được đề bạt lên, đáng lẽ trong lòng bà ta phải thấy có hi vọng mới đúng, sao có thể phát điên được?
Chuyện khác thường tất có vấn đề.
“Có lẽ chúng ta đã bỏ sót chuyện gì đó. Ngày mai ta lại truyền thị vệ trong lãnh cung tới hỏi cho rõ.”
Bên phía thị vệ không hỏi được gì, bởi vì những người đang làm nhiệm vụ đều đi sưởi ấm uống rượu, không canh gác lãnh cung.
Thương Mai mở rộng phạm vi lớn, hỏi cung nữ thái giám trong các cung gần đó, xem mấy ngày trước đó có ai đã từng ra vào lãnh cung.
Bên phía cung nữ thái giám cũng chẳng hỏi được gì, ngược lại có một Quý tần bị phế bỏ ba năm lại thản nhiên nói một câu: “Có một cung nữ mặt rỗ đã tới, còn tới hai lần.”
Đây là một manh mối, Thương Mai lập tức sai người đi tìm cung nữ mặt rỗ.
Nhưng vừa có tin tức truyền ra, người thì tìm được nhưng lại là một thi thể. Thi thể này nằm ở bên bờ hồ ngoài Huệ Khánh Cung. Mặt hồ Huệ Khánh Cung không đóng băng, bởi vì có nước từ suối nước nóng chảy ra, làm ấm một phần nước hồ.
Thương Mai cũng bị đả kích lớn khi có người bị diệt khẩu ở ngay cửa nhà mình.
Sau khi điều tra qua về cung nữ mặt rỗ này, được biết nàng ta tên là Tiểu Điệp, năm nay hai mươi tám tuổi, trước đó hầu hạ Lương tần ở Tĩnh Ninh Cung.
Nếu nói nàng ta nhớ ân tình của chủ cũ mới tới thăm, chuyện này có thể hiểu được.
Nhưng theo Du ma ma nói, bình thường Tiểu Điệp này không thể vào điện hầu hạ, chỉ là một cung nữ vẩy nước quét nhà, không mấy khi tiếp xúc với Lương tần.
Thương Mai lại âm thầm nghi ngờ. Nếu chưa từng tiếp xúc với Lương tần, tất nhiên không thể nói tới ân tình gì cả. Muốn đi tới lãnh cung thăm cũng không đơn giản, càng không dễ có thể vào được lãnh cung. Nhưng hiện tại nàng ta đang hầu hạ ở Huệ Lãng Các, không được chủ tử phân phó, làm sao có thể tùy ý đi tới lãnh cung?
Huệ Lãng Các là cung điện của Hư Vệ cung, là chỗ Tô tần ở. Bây giờ Tiểu Điệp là người của Tô tần.
Thương Mai không tránh khỏi muốn hỏi Tô tần một chút. Tô tần không hề có ấn tượng gì về cung nữ này, chỉ biết là Nội phủ sai qua, biết trước đó từng hầu hạ Lương tần nên phái làm việc ở bên ngoài, không vào phục vụ trong điện.
Bây giờ Tiểu Điệp đã chết, cũng không biết nàng ta là người của ai.
Thương Mai vẫn chưa hết hy vọng, hỏi người hầu hạ ở Tĩnh Ninh Cung trước đó. Có người nói, mặc dù Tiểu Điệp chỉ là cung nữ vẩy nước quét nhà, nhưng nàng ta gần như đều có mặt khi Thái phó tới.
Du ma ma cũng xác nhận điểm này. Trước đó có nói khi hai mươi lăm tuổi, Tiểu Điệp có thể ra khỏi cung, nhưng nàng ta lựa chọn ở lại trong cung, hơn nữa vẫn luôn làm nha đầu vẩy nước quyết nhà cho Tĩnh Ninh Cung, điều này rất kỳ lạ.
Một người làm trong cung này nhiều năm, còn không có cách nào lên chức, không ngờ nàng ta bỏ qua cơ hội ra khỏi cung, ở lại trong cung làm một cung nữ vẩy nước quét nhà, nói nàng ta thích làm việc cũng không nói nổi.
Trừ khi nàng ta là người của ai đó, có mục đích gì đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 480: Là người của ai
Chương 480: Là người của ai