Giọng nói của A Cảnh có hơi khó bình tĩnh: “Hoàng thượng những năm nay, phái đại tướng quân nam chinh bắc phạt, đã hy sinh vô số sinh mạng của các tướng sĩ, hiện nay Bắc Mạc chúng ta nhìn như cường đại, nhưng đã không chịu nổi giày vò nữa rồi, quốc khố trống rỗng, lương thực thiếu hụt, người lao động chính đều là người già yếu trẻ con nữ nhân, một nhà một người con trai đi trưng binh, cái gọi là chỗ dựa của bách tính, cũng chẳng qua chỉ là lời của triều đình truyền ra, trong lòng bách tính thật sự muốn trải qua những ngày tháng như vậy sao? Hoàng thượng tàn bạo, trong mắt trong lòng đều không có bách tính, chỉ muốn xưng vương làm bá chủ, Đại Chu sẽ thỏa mãn được trái tim của Hoàng thượng sao? Không, sau Đại Chu, còn có Đại Lương, còn có nước Đại Nguyệt, con người có lòng tham, sẽ không chịu dừng, đến cuối cùng người bị ảnh hưởng vẫn là bách tính.”
Giọng của Tần Châu trở nên mơ hồ: “Bản tướng còn chưa định phản ông ta, chỉ là hy vọng dùng phương thức này cảnh tỉnh ông ta.”
Nàng ta chỉ là nữ tử, tuy có dã tâm, nhưng không muốn làm Hoàng đế, làm bá chủ.
Chinh chiến nhiều năm như vậy, nàng ta thật sự mệt mỏi rồi.
Điều quan trọng nhất là sự mệt mỏi của nàng ta lại không có ý nghĩa, các thế hệ cha ông lần lượt xông pha trận mạc, vì giang sơn của Hoàng đế mà góp một phần sức nhỏ, xương máu của bách tính dần chảy hết, đây là một vòng luân hồi tàn nhẫn.
Thật ra nàng ta biết câu nói đó của mình không có nghĩa lý gì, bởi vì, một người có dã tâm, cho dù trải qua giáo huấn, chỉ cần trong tay ông ta còn có quyền lực, ông ta sẽ không buông bỏ dã tâm của ông ta.
Cho nên, đến cuối cùng, nàng ta không tránh được, vẫn là phải cùng Hoàng đế tiến hành một cuộc đối đầu.
Chỉ có điều, xem nàng ta là muốn tự mình ngồi trên vị trí Đế vương đó, hay là phò trợ người của Sở gia thượng vị.
Hồi lâu, Tân Châu khẽ nói: “A Cảnh, đến Đại Chu đón Sở Nguyệt Vương gia trở về.”
A Cảnh sững ra: “Đại tướng quân, thật sự không cần thiết.”
“Không, Tần Châu xua tay, cười khổ một tiếng, sau đó nhìn hai tay của mình: “Đôi tay này của ta, là cầm binh khí, ta có thể lên chiến trường giết địch, ta có thể tắm máu chiến đấu anh dũng, nhưng ta không hiểu cách trị quốc, ta không chịu được đủ loại mưu kế âm mưu, ta cũng không hiểu lòng người, muốn ta ngồi lên vị trí chí cao vô thượng, nhìn một đám đồng lõa âm mưu bên dưới, câu kết với nhau, ta sẽ tức chết.”
A Cảnh biết tính cách của nàng ta, nàng ta tuy là nữ tử, lại là người ngay thẳng chính trực, đâu chịu được các loại âm mưu độc ác?
“Bản tướng chỉ mong Ánh mắt của nàng ta nhìn về sơn mạch đằng xa, ánh nắng vàng chiếu vào, ánh vàng hắt lên mặt của nàng ta, giống như là vì cô mà sinh ra một vòng sáng: “Cuối cùng sẽ có một ngày, trọng binh trong tay của bản tướng, là dùng để bảo vệ bách tính Bắc Mạc ta, chứ không phải là đi xâm chiến lãnh thổ của người khác, chém giết bách tính của nước khác.”
Sở Nguyệt Vương gia, nàng ta không có giao tình sâu, lại hiểu, hắn ta là con riêng của hoàng thất Bắc Mạc, hắn ta nếu như có quyền lực, có lẽ tất cả đều sẽ khác.
A Cảnh chắp tay, xuống núi mà đi.
Mộ Dung Khanh lúc tối muộn, cũng dẫn theo Tô Thanh, Tiêu Thác lên núi Lang Vĩ.
Tần Châu nhìn thấy hắn, cười lạnh một tiếng: “Vương gia, có thích quà mà bản tướng tặng ngươi không?”
Mộ Dung Khanh nhìn nàng ta, mày kiếm nhướn lên: “Đương nhiên thích, quà đại tướng quân tặng, là phong tình của Bắc Mạc, bản vương đương nhiên thích.”
Thương Mai ở bên cạnh nghe rồi, hỏi: “Nàng ta tặng cái gì cho người?”
“Đồ tốt!” Mộ Dung Khanh nói, thần sắc lại có hơi quỷ dị.
Tần Châu nói: “Thích là tốt, bản tướng còn sợ ngươi không hợp ý, muốn vì ngươi chọn một phần quà khác.”
“Không làm phiền đại tướng quân nữa.” Mộ Dung Khanh hừ nhẹ, liếc nhìn Thương Mai, ánh mắt Thương Mai sắc bén, ngược lại khiến hắn có vài phần quẫn bách.
Tân Châu mỉm cười thản nhiên, chắp tay rời khỏi.
Thương Mai tò mò hỏi: “Rốt cuộc là quà gì?”
Tô Thanh phe phẩy chiếc quạt, thở dài nói: “Đúng thật là một món quà tốt, chỉ đáng tiếc, người ta nói rõ rồi là tặng cho Vương gia, ta dù có lòng muốn, cũng không được.”
Tiêu Thác trợn to mắt: “Hai nữ nhân đó có gì đẹp chứ? Ngươi cũng muốn? Vậy ngươi lấy đi là được rồi."
“Tiêu Thác!” Mộ Dung Khanh tức tối quát nhẹ một tiếng: “Ngươi ngậm miệng lại."
Thương Mai cười lạnh: “Nữ nhân sao?”
“Không phải sao?” Tiêu Thác bị Mộ Dung Khanh quát một tiếng, không chùn bước, ngược lại nói toẹt ra với Thương Mai: “Trông không đẹp, chỉ được cái mông to, ngực lớn, không thể so sánh được với Loan Loan của nhà chúng ta.”
Loan Loan lạnh lùng nói: “Hửm? Vậy sao? Nếu không nhìn người ta kỹ, làm sao biết người ta mông to, ngực cũng lớn hả?”
“Cái này còn cần nhìn kỹ sao? Khi đưa tới, căn bản cũng không mặc quần áo gì, chúng ta ở trong phòng của Vương gia bàn chuyện, người đưa tới rồi thì quấn một lớp vải mỏng, lớp vải sa mỏng đó cũng không che đậy được cái gì, liếc mắt thì cái gì cũng nhìn thấy rồi, hai nữ nhân đó còn lắc eo uốn éo ngồi trên đùi của Vương gia, cái tay đó của Vương gia cũng là không thành thật, sao có thể ôm eo của người ta chứ? Nhìn mà thấy buồn nôn.”
“Cút!” Mộ Dung Khanh đẩy Tiêu Thác ra, nói với Loan Loan: “Ngươi dẫn hắn đi mổ đầu của hắn ra, xem thử bên trong có phải là chứa đầy cỏ không.”
Loan Loan đồng cảm liếc nhìn Thương Mai, cười khanh khách nói: “Không cần bổ ra, những lời Vương gia nói căn bản đều là thật, không phải là cỏ còn có thể là gì? Đậu phụ sao?”
Nói xong, kéo Tiêu Thác đi.
Tiêu Thác còn hắt tay của nàng ta ra, không vừa ý nói: “Chưa từng thấy bà vợ nào giống như nàng, một chút cũng không giúp nam nhân của nhà mình, trong đầu của ta là cỏ, đầu của nàng chứa gì hả? Còn không phải là bông hoa nát sao?”
Loan Loan cốc vào trán của hắn ta: “Ngu ngốc, ta kéo chàng đi là đang giúp chàng, không thấy ánh mắt của Vương gia sao?
Đều đã muốn ăn tươi nuốt sống chàng rồi, Tô Thanh người ta đều chuồn rồi.”
Tiêu Thác quay đầu liếc nhìn, quả nhiên thấy Tô Thanh đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Hắn ta lẩm bẩm nói: “Sự thật cũng không thể nói sao? Ta còn chưa nói hai nữ nhân đó còn ở một đêm trong phòng của Vương gia, cũng không biết tối đó đã làm cái gì rồi.”
“Im miệng!” Loan Loan vội vàng bịt miệng của hắn ta lại, nói to tiếng như vậy là muốn chết sao?
Lời này, Thương Mai tự nhiên cũng nghe thấy rồi.
Mộ Dung Khanh ngước đôi mắt vô tội lên: “Bản vương cảm thấy, bản vương có thể giải thích.”
“Hửm?” Thương Mai nhướng mày, đôi mắt đang thiêu đốt: “Giải thích sao? Tay của người không để trên eo của người ta?”
“Để rồi.” Mộ Dung Khanh thành thật trả lời.
“Vậy người không có ở chung một phòng với người ta sao?” Ngọn lửa trong đáy mắt của Thương Mai càng lúc càng cháy bỏng, hình thành một ngọn lửa lớn.
“Ở rồi!" Mộ Dung Khanh cũng gật đầu.
“Vậy người muốn giải thích cái gì?” Thương Mai đột nhiên mỉm cười, nụ cười rất vô hại ôn hòa.
Mộ Dung Khanh thấy cô mỉm cười, trái tim thả lỏng, lại đột nhiên cảm thấy cô cười có hơi tê dại: “Nàng không tin ta sao?”
“Tin, ta đương nhiên tin” Thương Mai cười rất tươi: “Không sao, đây đều là Tân Châu gây chia rẽ quan hệ phu thê chúng ta, đừng để trong lòng, ta không để bụng.”
Mộ Dung Khanh ôm lấy cô: “Thật tốt, ta biết nàng sẽ không để bụng.”
Thương Mai khẽ đẩy hắn ra, đột nhiên một cước đạp vào bắp chân của hắn, hằn học nói: “Phải, ta một chút cũng sẽ không để bụng, nhưng nếu như không có một lời giải thích hợp ly, cẩn thận ta cắt nơi nối dõi tông đường của người."
Nói rồi, không có ý tốt liếc nhìn đũng quần của hắn.
Mộ Dung Khanh ôm vai của cô: “Nhìn nàng kìa, nhỏ mọn rồi có phải không? Không tin ta rồi có phải không? Ta sớm đã nói có thể giải thích với nàng rồi, nàng còn không muốn nghe, đi, vệ phòng, ta từ từ giải thích với nàng.”
“Chỗ này không có phòng!” Thương Mai đẩy hắn ra: “Cút sang một bên, đừng bước tới, cái móng vuốt của người từng chạm vào nữ nhân khác, đừng chạm vào người của ta!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 605: Vương gia diễm phúc nha
Chương 605: Vương gia diễm phúc nha