Một vương gia mặt lạnh nói ra sợ hãi như thế này, có thể thấy được là Thương Mai thật sự đã hù đến hắn.
Bởi vì hắn biết, nơi này không phải Đại Chu, nơi này là Bắc Mạc, mặc kệ là Tần Châu hay là Kỳ vương cũng đều không phải là người có thể tin tưởng.
Thấy Thương Mai an tâm nhận sai, Mộ Dung Khanh mới chậm rãi nói ra chuyện của Nhu Dao, Mộ Dung Khanh nói: "Nàng cũng không cần lo lắng quá nhiều, cao Phụng Thiên đã phái người ra ngoài tìm bốn phía rồi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức."
"Hi vọng như thế." Thương Mai nhớ tới Nhu Dao, luôn luôn lo lắng.
Nàng thật hi vọng Nhu Dao có thể được hạnh phúc, đó là một cô nương hiền lành, dám yêu, dám hận, dùng toàn sức lực khiến mình thoải mái.
Lấy thân phận dòng dõi của nàng ta, nàng ta có thể có tính tình kiêu căng, nhưng lại không có, nhà nàng ta dạy dỗ vô cùng tốt, yêu một người, người kia không yêu nàng ta, nàng ta liền từ bỏ, sẽ không dây dưa đến chết. Nàng ta có tự ái của mình.
Nàng biết Nhu Dao từng thành thân một lần, nhưng hiển nhiên vị hôn phu kia không phải là người nàng ta yêu thích, chẳng qua là lúc đó tại sao lại phải gả chứ?
"Nhu Dao từng thành thân một lần, lúc ấy là vì sao?" Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh lắc đầu: "Không biết."
Hắn đối với mấy chuyện như thế này, chưa từng hỏi, mặc kệ đi.
"Không biết một chút gì sao?"
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: "Dường như từng nghe Nghiêm Vinh nói qua một chút, lão bát từng quấn chặt lấy nàng ta, còn bảo..... quý thái phi đi cầu hôn, nàng biết thủ đoạn của quý thái phi mà, nhi tử bảo bối của bà ta thích, chắc chắn sẽ vì hắn mà đoạt về, Nhu Dao là người có tính tình quật cường, không nguyện ý gả cho lão bát, liền tìm một mối hôn sự, người kia cũng là con cháu nhà quyền quý, chỉ là thân mang bệnh hiểm nghèo, không còn sống bao lâu nữa, sau khi Nhu Dao gả đi sau không bao lâu, vị hôn phu kia của nàng ta liền chết."
"Thì ra là thế!" Thương Mai không khỏi thở dài, một nữ tử nhiệt liệt như thế, vì sao lại không thể có được hạnh phúc của mình? Nếu như lần này nàng ta chết, làm sao có thể không khiến cho người ta đau lòng bóp cổ tay.
Nói một lần tình hình gần đây giữa phu thê mình, lần này trải qua phân biệt với thương, tình cảm của hai người tăng tiến không ít, có lẽ, từ trong trận ôn dịch với đồ sát ở Bắc Mạc, bọn họ đều nhìn thấu một vài thứ, càng cảm thấy không có gì tốt hơn so với việc còn sống, sau đó trân quý người bên cạnh thật tốt.
Hai ngày sau, Tần Châu vẫn án binh bất động như cũ.
Chợt có tin tức trong kinh truyền đến.
Toàn thành giới nghiêm, cấm ở lại ban đêm, tuân phòng trong kinh đã bị người của Trấn Quốc Vương gia diệt trừ, chín cửa thì có bốn cửa cũng bị Trấn Quốc Vương gia đoạt được, bách tính sợ hãi không dám ra ngoài, mỗi lúc trời tối đều có thể nghe được âm thanh đao thương kiếm kích chém giết liên tiếp, nếu như buổi sáng có lớn mật mở cửa, sẽ có thể nhìn thấy người chiến thắng đang lau vết máu trên đường.
Trong cung vẫn còn chưa truyền đến tin gì, nhưng mà chỉ là không có truyền đến trong tai Thương Mai, mỗi ngày Tần Châu với Sở Nguyệt vương gia đều bàn bạc.
Ngược lại mỗi ngày Mộ Dung Khanh đều mang về một vài tin tức cho Thương Mai, quân trong hai cung giằng co, hoàng đế đánh đồng bị giam lỏng, Trấn Quốc Vương gia thong thả ra tay, nghe nói là muốn ép hoàng đế hạ chỉ nhường ngồi.
Hoàng đế không có cách nào sao? Không, hoàng đế luôn luôn chờ đợi Tần lão tướng quân Tần vào cung hộ giá.
Nhưng mà hoàng đế lại không biết, quả thật là Tần lão tướng quân có tâm hộ giá nhưng lại không có năng lực, trong phủ bị lão thái thái tiếp quản, lão thái thái hạ lệnh, Tần lão tướng quân không được bước ra cửa phủ một bước.
Nghe nói lúc Tần lão tướng quân lành bệnh đã từng chống đối lại một trận, nhưng mà lão thái thái có uy phong thế nào? Một lời không hợp liền đánh ông ta gãy chân.
Lão tướng quân thân tàn chí kiên*, không để ý hiếu nghĩa, chỉ trời mắng chửi mẹ mình ngõ nghịch vua, phá hỏng danh tiếng trung nghĩa nhiều năm của Tần gia.
*thân tàn chí kiên: tuy bên ngoài đã tàn phế, nhưng bên trong vẫn có mục tiêu và chí lớn.
Ngược lại lão thái thái cũng dứt khoát, trực tiếp cho ông ta hai cái tát lớn, chỉ vào trán của ông ta tức giận nói: "Không sai, đúng là lão thân ngỗ nghịch vua đó, lão thân muốn phản, như thế nào?”
Hiệu quả chửi bóng chửi gió của phụ nữ đanh đá, đương nhiên một nam nhân như lão tướng quân không so được với lão thái thái, tuy nói sức mạnh của bàn tay ông ta cũng làm người ta sợ hãi, nhưng cũng chỉ dám đánh trên ván giường, không dám động mọt bàn tay nào vào lão thái thái.
Cũng không phải tin tức trong cung không có, trong nhiêu năm Tào hậu cũng đã chiêu mộ được không ít đại thân, nhưng làm thế nào thì hoàng đế và Tào hậu cũng chưa từng nghĩ đến người khởi sự sẽ là Trấn Quốc Vương gia, trước đó vẫn quản chế hành động của Tần Châu, không gì trở ngại Trấn Quốc Vương gia bỗng nhiên liền mang binh tấn công vào, thật sự là đánh đến trở tay không kịp, ngay cả tin tức cũng không thể truyền ra được.
Có vài người trung thành với hoàng thất muốn nhập cung hộ giá, nhưng dưới tay không có lâu la, phân lớn võ tướng đều bị Tần Châu nắm trong tay, ngay cả có một ít thì cũng là thuộc hạ cũ của Long lão tướng quân.
Trái lại Long lão tướng quân sục sôi đắc ý, thay đổi giọng điệu, không ngừng giao du với các vị đại thân, nghĩ ra đủ loại tai họa, đều nói ra rất sống động, trong lúc đó, còn rơi xuống hai giọt nước mắt anh hùng đục ngâu.
Quả thật, hiệu lực lời kêu gọi của lão tướng quân kinh người, sự đóng góp của ông ta với Bắc Mạc đều đi sâu vào lòng dân, ông ta diễn thuyết khắp nơi làm cảm động rất nhiều người, đương nhiên, cảm động là trên mặt mũi, quan trọng nhất chính là nhìn thấy ông ta đến tất cả mọi người đều hiểu hoàng đế đã mất đi chèo chống.
Ngay cả lão tướng hoàng gia cũng đều không hỗ trợ hoàng thượng, hoàng thượng còn có đường sống gì chứ?
Thế là, càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ lên án hoàng thượng.
Nếu như quan viên đã lên án, chắc chắn dân gian cũng sẽ lên tiếng.
Long lão tướng quân chỉ mở đầu, nhiệm vụ tiếp theo do bách tính mở đường, rồi do những quan viên khác làm.
Quan viên này cũng có con đường quảng bá của mình, tỷ như, tiên sinh kể chuyện trong trà lâu, người bán hàng rong ở đầu đường cuối ngõ, còn có giáo phái chính nghĩa bỗng nhiên xuất hiện nữa, từ cách ăn mặc quan binh cách ăn mặc Thành đạo hữu bộ dáng, giơ lên một cái vừa đào được thần tiên sống, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ mà cao giọng
Nói tội ác của hoàng đế.
Sau khi Thương Mai nghe xong, cười nói: 'Nhưng Trấn Quốc Vương gia vào cung thảo phạt như vậy, chẳng phải là thuận theo ý dân sao?"
Mộ Dung Khanh vén tay áo nàng lên tỉ mỉ loại bỏ cặn thuốc bên trên vết thương: “Đúng vậy, thuận theo ý dân, nhưng cũng đừng nên quên, không ai không biết một điểm là mọi chuyện Hoàng Thượng làm ra trước kia đều là do Trấn Quốc Vương gia khơi mào.”
Đây chính là bước ngoặt mà Tần Châu muốn bắt được sao?” Thương Mai cười cười, "Tần Châu không có loại tâm tư xiêu vẹo này, là chủ ý của ai?
"Sở Nguyệt vương gia."
“Sở Nguyệt vương gia này là hạng người gì?” Thương Mai biết Tần Châu sẽ giúp đỡ vị vương gia này thượng vị, chỉ là, không biết rằng hắn ta có tàn bạo giống thái tử hay không?
"Không sai" Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút, mới ra được kết luận này, Thương Mai nói hắn luôn bắt bẻ khi nhìn người, nếu như hẳn nói không tệ, tất nhiên sẽ rất tốt, Mộ Dung Khanh còn nói: "Quan trọng nhất chính là mẹ đẻ của hắn ta, là bị Tào hậu hại chết, nghe nói, trước khi chết còn bị hành hạ một phen."
"AI" Thương Mai lập tức cảm thán vì Tào hậu: “Lần này, sợ rằng Tào hậu nương nương phải chết rất thảm rồi.”
“Không đúng sao? Báo ứng.” Mộ Dung Khanh kéo xiêm y của nàng lên, thản nhiên nói: "Những năm này nguyên nhân hoàng đế Bắc Mạc coi trọng võ tướng là phải không ngừng thảo phạt khắc tứ phương quốc gia, cũng không phải là ông ấy không kiêng kị Tần Châu, chỉ là cho dù Tần Châu là nữ tử được khống chế tốt, mà quyền lực hắn ta gao xuống quá triệt để, nhưng nếu không làm như vậy, sao Tần gia sẽ cam tâm tình nguyện đấu tranh giành thiên hạ cho hắn ta chứ? Chỉ là, chính là hắn ta một tay bôi dưỡng lão hổ, cuối cùng phản phệ, cũng là đáng đời hắn ta.”
Thương Mai biết hoàng đế Bắc Mạc vì mở rộng cương thổ đã liều bất cứ giá nào mới có thể một mực coi trọng Tần gia, Tần gia vốn là quân hậu thế gia, danh vọng rất cao, năm đời cầm binh quyền, uy vọng cùng quyền lực đe dọa hoàng đế, hắn ta lại cho răng khống chế được Tần Châu thì liền có thể khống chế tất cả, nhưng Tần Châu là một nữ tử có tư tưởng, không phải hoàng đế ngươi nói có thể khống chế liền có thể khống chế.
Về sau thấy Tần Châu không khống chế được, liền muốn hạ sát thủ, cho rằng làm như vậy sẽ có thể thu hồi binh quyền trong tay Tần Châu, nhưng Tần Châu người mỗi ngày gánh vác đao thương ngậm máu ăn cơm nào đâu đến lượt hoàng đế ngồi tại miếu cao uy phong lẫm liệt có thể tính kế?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 625: Kinh đô giới nghiêm
Chương 625: Kinh đô giới nghiêm