Trong đầu của Thương Mai và Mộ Dung Khanh thâm kêu lên một câu thật nguy hiểm.
Không có thời gian để tổng kết kinh nghiệm, nhất định phải lập tức phân người ra.
Được, chỉ có mấy người, may mắn là ở gần trong kinh, Tô Thanh có thể trở về để điều động thêm người, điều động tất cả ám vệ đến, với lại đao lão đại vẫn luôn sốt sắng muốn có nhiệm vụ, lúc này đã có phần của hắn ta rồi.
Dạ Vương thừa dịp đến buổi tối nghe Bắc Mạc hỗn loạn, hắn ta không hề kiêng dè chút nào mà chỉ trích thất ca, thất tẩu: “Hai người quá bất cẩn, sao Sở Kính lại có thể dễ dàng đối phó như vậy được chứ? Những năm gần đây ông ta trốn sau lưng Tào Hậu và Trấn Quốc Vương gia, kìm nén quá lâu, nếu như ông ta không có được mấy phần quyền mưa và lực lượng thì sao có thể ngồi trên long ỷ lâu như vậy, lực lượng của ông ta là Tần gia, không phải là Tần Châu, mọi người đều đã bị ông ta lừa gạt rồi.”
Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều xấu hổ cúi đầu, Sở Kính chó má.
An Công Chúa nghe vậy, lạnh lùng thốt lên: “Phải không, nói cũng hay quá đó nhỉ. Chỉ là nghe nói lúc trước ngươi cũng mắc bẫy của hắn ta, thiếu chút nữa đã gỡ xuống một đôi tay rồi, nếu như không phải là bản cung cứu giúp thì bây giờ ngươi đã... hừ hừ.” Nói xong, nàng ta lại liếc nhìn hai tay của hắn ta.
Dạ Vương chẳng biết xấu hổ mà nói: “Đó là bởi vì ta biết công chúa sẽ ra tay cứu giúp, không phải là cuối cùng ta cũng đã trở về toàn vẹn, nói cho cùng thì nhân mạch của chúng ta đây đủ, mọi người mang theo mấy con mèo mà muốn rung chuyển giang sơn của Sở Kính được à? Thật là mắc cười.”
“Đủ rồi!” Mộ Dung Khanh thẹn quá hóa giận, nói hắn một câu hắn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế thì hắn không thể nhịn được: “Đây vốn dĩ chính là chuyện của Bắc Mạc, ai biết Tần Châu lại không còn dùng được như thế.”
Thương Mai không khỏi giải thích cho Tần Châu: “Chuyện này không có liên quan gì đến Tần Châu hết, nàng ấy chỉ là võ tướng mà thôi, đầu óc đơn giản... đơn thuần, bị thái tổ mẫu của mình lợi dụng cũng dễ hiểu mà. Hơn nữa ai biết rằng lão thái thái luôn luôn chính nghĩa mà bụng dạ lại độc ác như vậy cơ chứ?”
Sau khi Thương Mai đến thời cổ đại thì phát hiện nữ nhân càng già càng không đơn giản, từ lão phu nhân tướng phủ đến quý thái phi còn có thái Hoàng thái hậu, bây giờ lại có thêm Tần lão thái thái, thật sự là... không bằng chơi mạt chược luôn đi.
Cộng thêm cả lão thái quân, nói không chừng còn có thể mua ngựa gì đó.
Mộ Dung Khanh nghe thấy cô giải thích cho Tần Châu, gương mặt đen thui, ánh mắt nheo lại lộ ra tia sáng lạnh lẽo: “Là vậy à?
Sớm biết vậy thì cứ dựa theo phương thức của bổn vương để Long lão tướng quân làm lung lay phái chủ hòa, dù sao thì cũng tốt hơn là tùy tiện xuất thủ, ngược lại trúng kế của Sở Kính.”
Tiêu Thác nói: “Ngược lại là ta cảm thấy Sở Kính biết vương gia muốn liên hiệp với phái chủ hòa muốn ép hắn, mới có thể để Tần lão thái thái ra tay ép Trấn Quốc Vương gia phải bức vua thoái vị, có lẽ là ở bên cạnh Tần Châu vẫn luôn có gian tế, quyết sách và hành động của chúng ta đều bị đối phương nắm rỡ, bây giờ suy nghĩ lại bọn Tần Châu tiến vào ngự thú viên để lấy lương thực và lấy thuốc sao lại có thể dễ dàng như vậy được chứ, người chết và bị thương cũng chỉ có mười mấy người mà thôi."
“Không phải trước đó đã tìm được gian tế rồi à, có điều là..." Loan Loan suy nghĩ một chút, nhìn Thương Mai rồi nói: “Tại sao chúng ta lại cho rằng gian tế chỉ có một người?”
Thương Mai lập tức cảm thấy thật thất bại, cảm giác thành công vui vẻ lúc trước đã không còn sót lại chút gì nữa, chỉ còn lại sự phẫn nộ do bị người khác lừa gạt.
Đúng vậy, vì cái gì mà gian tế chỉ có một người?
Mặc dù Dạ Vương rất thích xem biểu cảm kinh ngạc của người khác, nhưng mà liên quan đến chuyện trọng đại, bây giờ Đại Chu đã hoàn toàn lui binh, muốn thông báo cho Tiêu Kiêu chỉnh đốn quân sĩ lao đến vị trí thuận lợi đã chiếm trước đó sợ là không thể nào.
Cho nên biện pháp tốt nhất là tương trợ cho Tần Châu nhìn thấu âm mưu của Sở Kính để từ đây hắn ta vĩnh viễn sẽ bước xuống từ vị trí đó, chết không có chỗ chôn thây là tốt nhất.
Sau khi bàn bạc với nhau, Mộ Dung Khanh hỏi Dạ Vương: “Bây giờ tình huống ở trong kinh như thế nào?”
Dạ Vương nở nụ cười: “Rất đặc sắc!”
“Đặc sắc? Đặc sắc như thế nào, nói trọng điểm đi!” Mộ Dung Khanh hơi bực bội.
“Thứ nhất.” Dạ Vương nghiêm trang hắn giọng: “Chúc mừng huynh có thêm một vị tẩu tử, Hoàng Đế ca ca của chúng ta lập hậu rồi."
“Mẫu hậu còn chưa đi được một năm, thế mà huynh ấy đã lập hậu rồi?” Trong đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Khanh lóe ra một tia lạnh lùng.
“Không sai, thủ đoạn của vị Hoàng Hậu này quả thật rất mạnh mẽ, nhưng mà tiếp nhận phượng ấn nửa tháng, hậu cung đã bị nàng ta chỉnh đốn nghiêm chỉnh cả rồi.” Dạ Vương châm chọc nói.
“Tần hậu là ai vậy?” Thương Mai hỏi.
Dạ Vương nói: “Cháu gái trưởng của Hồ gia, Hồ Hoan Linh, đường tỷ của Hồ Hạnh Nhi.”
Đám người a lên một tiếng, Thương Mai cảm thấy đau cả đầu, Hồ gia cũng liên lụy vào rồi?
“Hồ lão gia tử sao lại đồng ý hôn sự này thế? Hơn nữa Hoàng Thượng lập con gái của thương nhân làm hậu, chuyện này thật sự là... Tô Thanh nhíu mày.
Thân phận của Hoàng Hậu tôn quý, nhất định phải xuất thân trên mọi người, tốt nhất là có tước vị hoặc là cháu gái con gái của trọng thần, dù là thương nhân giàu có trên thiên hạ, nhưng mà địa vị nói tóm lại là thấp, sao có thể lập hậu được.
Thương Mai thản nhiên nói: “Hồ lão thái gia được phép không đồng ý à, đó là thánh chỉ, ai dám chống lại?”
Dạ Vương gật đầu nói: “Lập hậu xong còn sắc phong thêm một vị quý phi, là Tôn Phương Nhi.”
Chuyện này thì tất cả mọi người có thể đoán trước được, chỉ là Tôn Phương Nhi là nàng dâu chưa xuất giá của Nam Hoài Vương, hắn ta loại đoạt cô dâu của đệ đệ trắng trợn như thế, bây giờ Hoàng Thượng không cần mặt mũi chút nào.
“Không chỉ có như thế, chúng ta cần có nhiều thêm một người mẫu hậu bởi vì việc này mà đã làm cho tam ca vài đêm ngủ không ngon.” Dạ Vương cười khổ.
“Vi mẫu hậu kia là ai vậy?” Sắc mặc của Mộ Dung Khanh lạnh như băng, lên tiếng hỏi.
“Tập thái phi, bây giờ được phong làm Thịnh Đức Hoàng thái hậu.”
Tất cả mọi người dường như đã quên đi một có người như vậy, Tập thái phi là thái tử phi đầu tiên lúc tiên đế vẫn còn là thái tử đã lập, nhưng mà bởi vì ghen tuông mà đã hại chết đứa nhỏ ở trong bụng của Kim lương viện, bị tiên đế đày xuống làm lương viện, sau khi vào cung cũng chỉ phong quý phi, vẫn luôn không ra cung, cũng không được sủng ái, chịu giày vò ở trong cung nhiêu năm. Sau khi tiên đế chết rồi nàng ta bảo vệ danh tiếng nhà mẹ đẻ hiển hách cho nên cũng nhặt được chức vị thái phi.
Không ngờ đến là ngày hôm nay Hoàng Thượng lại phong cho nàng ta là Thịnh Đức Hoàng thái hậu chưởng quản hậu cung cùng với Hồ Hoan Linh.
Cho nên Dạ Vương nhìn Thương Mai thật lâu: “Thất tẩu, bây giờ Mai phi nương nương bị chèn ép rất dữ dội, cho nên tẩu không thể đến Bắc Mạc được, dịch chứng đã có thuốc rồi, tẩu vẫn nên trở về giúp đỡ một chút đi.”
Thương Mai hoàn toàn bó tay, không thể yên tĩnh được một chút hả?
“Nam Hoài Vương thì sao?” Thương Mai nhíu mày hỏi.
“Bây giờ hắn ta rất an phận, bị cấm túc rồi cũng không làm được chuyện gì đâu.” Dạ Vương nói.
Thương Mai nhìn về phía Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh có chút không yên lòng khi cô trở về trong thời thế hỗn loạn, nói:
“Không có người nào có thể khống chế được Tập thái phi à?”
“Thất ca không biết tính tình của người đó?”
Dạ Vương thấy phiền phức nhất là những chuyện này, nếu như không phải là bởi vì Hồ gia thì hắn ta thật sự không muốn phải nhúng tay vào chuyện này.
“Mẫu thân của ta vẫn còn đang ở trong cung à?” Thương Mai hỏi.
Dạ Vương gật đầu: “Không sai, đệ đệ và mẫu thân của hoàng tẩu vẫn còn đang ở trong cung.”
Vậy thì Thương Mai cần phải trở về, lúc đó khi nói chuyện phiếm với Hồ Hạnh Nhi đã nghe nàng ta nói là vị Hồ Hoan Linh này rất khó chơi.
Nàng ta đã được phong làm Hoàng Hậu, Hoàng Đế lại có tâm tư như thế với mẫu thân, khó tránh sẽ bị nàng ta ép buộc.
Nếu như nàng ta chỉ ép buộc thôi thì vẫn còn tốt, sợ nhất là những thủ đoạn âm thâm độc ác đều hướng lên trên người của mẫu thân.
Nghĩ đến đây, cô nói với Mộ Dung Khanh: “Ta vẫn nên về trước, lần này chàng đi nhớ là phải cẩn thận mọi chuyện, phần minh ước hòa bình này chỉ sợ là không thể mang về được trước rồi, thật là.”
Mộ Dung Khanh cũng đành phải đồng ý, hắn không hề để ý ở đây có nhiều người mà đưa tay ôm Thương Mai vào trong lòng, nói: “Nàng yên tâm đi, bổn vương sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Hắn ta lại dặn dò Dạ Vương vài câu, cho dù như thế nào thì cũng phải lấy sự an toàn của Thương Mai làm điều kiện tiên quyết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 635: Thương mai hồi kinh
Chương 635: Thương mai hồi kinh