TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 690: Khuôn mặt của linh lợi

Nhưng mà, khi Mộ Dung Khanh muốn rời khỏi Kinh Đô, lại thấy Lạc Thân vương nhanh như chớp mà bỏ cũ thay mới phần lớn vệ binh trong cung.

Mộ Dung Khanh nghe được tin tức này, nói: “Rất muốn nhìn sắc mặt Sở Kính và Tần lão thái thái.”

Vẻ mặt không hề dễ chịu gì, Sở Kính tức sắp phát điên rồi, bỏ cũ thay mới phần lớn người của ông ta, bây giờ trong cung chỉ có người bên cạnh Khang Bình Đế là người của ông ta.

Tất nhiên, Lạc Thân vương không dám đổi người bên cạnh hắn ta, ít nhất bây giờ không dám, ép quá, không sợ ông ta thật sự giết Khang Bình Đế sao?

Trên đường đi Đại Chu, Mộ Dung Khanh nói với Tần Châu: “Lần này Lạc Thân vương bỏ cũ thay mới phần lớn binh lính trong cung là để ngươi yên tâm rời đi.”

Tần Châu lườm hắn: “Ngươi nói lời này giống như bản tướng muốn đi tìm chết vậy.”

“Ai biết chứ? Đại Chu cũng là đầm rồng hang hổ, chỉ sợ không ít người đang chờ đòi mạng ngươi đâu.”

Lời nói chân thật đến vậy.

Tần Châu nhún vai: “Ta đã lựa chọn rồi, đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào.”

Lần này Tần Châu không phải không có chuẩn bị mà đến.

Ba nghìn người dùng thân phận thương nhân tiến vào Đại Chu trước, hơn nữa, chính nàng ta cũng mang theo hơn trăm người bên cạnh, một vị Quận vương mang theo hơn trăm người hầu hạ, cũng không coi là quá phận.

Dù sao, địa vị của người ta có thể so với Hoàng đế Bắc Mạc, dù sao Đại Chu cũng không đến mức ngay cả hơn trăm ‘gã sai vặt’ to khỏe cũng không chấp nhận được.

Thế là, bên phía Tần Châu trùng trùng điệp điệp, còn vị Nhiếp chính vương Mộ Dung Khanh lại có vẻ vô cùng mộc mạc.

Ám vệ không xuất hiện, Đao lão đại ở lại, chỉ mang theo mấy người Tô Thanh, Tiêu Thác, Nhu Dao, cũng bày ra cảnh tượng trùng trùng điệp điệp, nhưng là bởi vì Kỳ vương cho hắn một đàn dê, dọc theo ven đường vội vã chạy về.

Chỉ là so với oai phong của Tần Châu, Nhiếp chính vương hắn lại vẫn luôn cúi đầu ủ rũ.

Thôi được rồi, tốt xấu gì cũng về nước, còn là mang theo quốc thư hòa bình về nước, dọc đường cũng không ít bách tính đuổi theo.

Lại nói đến Đao lão đại ở bên này, thời đi Mộ Dung Khanh đi, hắn ta khóc lóc nói muốn về nước, trở lại bên cạnh Vương phi.

Tô Thanh thấm thía nói cho hắn ta biết, nhiệm vụ lần này quan trọng, sau khi lập công trở về Đại Chu, muốn ăn thịt gì thì ăn thịt đó, còn có thể còn thừa qua mùa đông ăn thịt khô.

Trái tim kẻ tham ăn luôn vô cùng mạnh mẽ, nghe thấy có thể tùy tiện ăn thịt, nỗi nhớ nhà của Đao lão đại lập tức bị thịt thay thế.

Hắn ta vung tay mập, tạm biệt đoàn người Đại Chu.

Chuyện ở Bắc Mạc này sẽ rối loạn ít nhất nửa năm, nói cách khác, Đao lão đại phải ở lại Bắc Mạc ít nhất nửa năm.

Lúc mới bắt đầu, Long Châu Châu cho rằng nàng ta có thể trở về Đại Chu, nàng ta có thể lập tức đi gặp thần tượng, nhưng không ngờ Đao lão đại phải ở lại, nàng ta tức giận rồi, cũng không còn khách khí với Đao lão đại giống như lúc trước nữa.

Luôn tìm cách chọc ghẹo hắn ta.

Ví dụ như, thả rắn độc vào trong phòng của hắn ta, sau cùng những rắn độc đó bị Đao lão đại nướng ăn.

Ví dụ như, thả ếch xanh vào trong nước tắm của hắn ta, cuối cùng ếch xanh cũng bị ăn.

Ví dụ như, nhân lúc hắn ta ăn thì thổi bột hồ tiêu, Đao lão đại hắt xì một cái rõ mạnh, bắn ra hai ‘sợi mỳ’ thô to cùng với nước mũi nước miếng, đều phun lên mặt nàng ta, khi hắt xì vang trời đó, bên dưới cũng thả ra tiếng rắm vang trời, khí ở dạ dày ầm ầm xì ra, một chân hắn chặn lại cửa, giữ chặt Long Châu Châu không cho phép nàng ta đi, mãi đến khi hun khiến cho nàng ta gào khóc, vừa khóc vừa nôn ọe.

Từ đó về sau, nàng ta chỉ có thể ‘vui lòng phục tùng’ vị biểu ca này, ít nhất, không dám trêu chọc hắn ta nữa rồi.

Đao lão đại cũng càng ngày càng kiêu căng, thường tự xưng là lão tử, thật sự bó tay rồi.

Không nhắc đến mấy chuyện vặt vãnh này nữa.

Lại nói, bên phía Lương Vương đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ Tôn Phương Nhi xuất cung đến Quốc An tự lễ Phật.

Lương Vương cũng hiểu rõ, Quốc An tự nằm trong núi sâu ở ngoại ô thành, vị trí khá vắng vẻ, mặc dù cũng có thềm đá đi lên, nhưng phía sau Quốc An tự là rừng sâu núi thẳm.

Muốn sử dụng loại độc gì, ở nơi như thế này là nhiều nhất, Lương Vương sắp xếp Thương Mai chờ trong rừng sâu.

Trong rừng sâu núi thẳm, muỗi chuột vô cùng nhiều, rắn độc thường xuyên lui đến, bởi nơi này thường không thấy ánh nắng nên u ám ẩm thấp.

Mặc dù không biết khi nào Tôn Phương Nhi sẽ đến nơi này, nhưng Lương Vương biết nàng ta sẽ ở tại Quốc An tự hai ngày, bởi vậy, dù khó khăn thế nào, Thương Mai cũng chỉ đành chờ ở chỗ này hai ngày.

Cũng đủ vất vả rồi.

May mắn, liên quan đến nghề nghiệp kiếp trước, cô đã quen hoạt động trong rừng sâu, loài có độc bình thường đều không lại gần người cô được.

Lần này còn có Linh Lợi ở cùng, trái lại vẫn khá tốt.

Tất nhiên Lương Vương cũng đến, hắn còn sắp xếp người trông coi ở bên ngoài, nếu nhìn thấy Tôn Phương Nhi đến thì lập tức thông báo.

Ngày đầu tiên, Tôn Phương Nhi không đến, ba người bắt một con chuột trúc, ăn như gió cuốn, dường như Dạ vương ngửi thấy mùi thơm, cũng đến tham gia.

Ngủ lại trong đêm, cắm lều trại, đều là chuẩn bị từ trước đó.

Sắp xếp xong hai cái lều trại, nhóm một đống lửa, ngồi vây quanh trò chuyện.

Dạ vương ăn xong thì rời đi, trước khi đi còn phân phó Linh Lợi quan sát kỹ càng.

Linh Lợi vô cùng cung kính với Dạ vương, khi ở trước mặt Thương Mai còn thi thoảng kiêu căng, nhưng khi trước mặt Dạ vương thì hoàn toàn không có.

Thương Mai tò mò hỏi: “Ngươi đi theo Dạ Vương bao nhiêu năm rồi?”

“Năm năm!” Linh Lợi nói.

“Năm năm? Vậy chẳng phải mới mười một mười hai tuổi ngươi đã đi theo hắn rồi sao?”

“Năm nay ta hai mươi tuổi rồi.” Linh Lợi khẽ chọc vào lửa, ánh lửa tỏa ra chiếu vào khuôn mặt hoàn toàn không thấy lỗ chân lông của nàng ta.

“Thật sự nhìn không ra, nếu không nói, ta cho rằng ngươi nhiều lắm cũng mới mười sáu mười bảy.” Thương Mai vừa nói vừa nhìn khuôn mặt nàng ta.

Linh Lợi ngẩng đầu: “Vương phi có lời gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”

Thương Mai nói: “Cũng không có gì, chỉ là hơi tò mò, khuôn mặt này của ngươi…”

“Giả!” Linh Lợi chợt nói ra, không hề giấu diếm.

“Ồ!” Thấy nàng ta dứt khoát như vậy, lập tức nói tiếp: “Vậy gương mặt ban đầu của ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

“Vương phi muốn xem không?”

Thương Mai nhìn Lương Vương, hắng giọng: “Nếu như ngươi không ngại, nhìn thử cũng không sao.”

Thỏa mãn tính tò mò của mọi người.

Linh Lợi không nói hai lời, vứt chùy xuống, lập tức bóc lớp da mặt.

Thương Mai và Lương Vương nhìn sang, đều khẽ giật mình.

Đó là một khuôn mặt… nói thế nào nhỉ, ngũ quan đều có, nhưng không hề có cảm giác tồn tại, hai mắt không thay đổi, nhưng luôn cảm thấy khó nhìn ra được mũi và miệng, không, có miệng, nhưng không giống với màu sắc trên khuôn mặt, nếu không mở miệng hay nhìn kỹ thì không nhìn ra.

Mũi không có sống mũi, làn da cũng hơi ửng hồng, thậm chí có thể nhìn thấy tơ máu.

“Mặt của ngươi bị sao vậy?” Thương Mai hỏi.

“Bị hủy.” Linh Lợi đeo lại mặt nạ da người, thản nhiên nói.

Thương Mai sợ hãi: “Bị hủy?”

“Đúng vậy, mũi bị chặt đi, miệng cũng bị cắt, mặt bị lửa đốt, sau này gặp được chủ nhân, chủ nhân mang ta đi tìm An Nhiên lão Vương gia, ông ta chữa khỏi cho ta, chỉ là không khôi phục được khuôn mặt trước kia nữa.”

Linh Lợi nói vô cùng thản nhiên, giống như không phải đang nói nàng ta vậy.

Thương Mai không ngờ Linh Lợi trải qua những đau đớn thê thảm thế này: “Xin lỗi, ta không nên khơi lại chuyện đau lòng của ngươi.”

“Có cái gì phải đau lòng chứ? Sau khi mặt bị hủy, ta mới có cuộc sống tốt.” Linh Lợi cười nhạt.

| Tải iWin