Cuối cùng Nhu Dao lên tiếng, nàng hơi thương cảm nói: “Thật sự ta và Tôn Phương Nhi chỉ nhìn một chút thôi, chỉ vì bản thân ích kỷ, chỉ biết suy nghĩ cho chính mình.”
Thương Mai lắc đầu: “Sự ích kỷ của ngươi không giống Tôn Phương Nhi, ngươi chưa từng làm hại ai.”
Ích kỷ và tự trọng, là hai thứ khác biệt rất lớn.
Nhu Dao trầm mặc thật lâu, sau nàng ta nói: “Đợi A Cảnh trở về, ta sẽ nói rõ ràng với hắn.”
Thương Mai nhẹ giọng: “Kiềm chế một chút, đừng làm đầu gỗ kia bị tổn thương nhiều.”
Nhu Dao khẽ cười: “Ta chỉ hỏi hắn một câu, hiện giờ trong tim ta chỉ có một người nhưng ta sẽ cố gắng quên đi, ta chỉ muốn hỏi hắn có bằng lòng chờ ta hay không thôi.”
Thương Mai ngẩn ra, sắc mặt bỗng nhiên sáng ngời: “Ngươi nói thật chứ?”
“Hà tất phải làm khổ bản thân mình? Minh châu vô giá nhưng dễ cầu, người mình yêu thì khó có được, nếu như nữ tử bị chỉ hôn lại chẳng thể gả cho người mình thích, mà vẫn luôn phải gả cho người thích mình.”
Nhu Dao cười một cách thật tiêu sái, hỏi lại: “Phải chăng ngươi cảm thấy ta là người rất tùy tiện?”
Thương Mai vội giải thích: “Không! Nhu Dao, tôi nghĩ…có lẽ ta yêu ngươi rồi.”
Nhu Dao bật cười: “Được, ngươi quay về nói với Mộ lão thất một tiếng, chúng ta thành thân.”
Thương Mai vui vẻ trả lời: “Được đó.”
Lão thất ở xa trừng mắt, thính giác của hắn rất tốt, đừng nói cuộc trò chuyện giữa các nàng, mà ngay cả hai người có thở dài hay nói thì thầm nói thì hắn cũng đều thu hết vào tai.
Mộ Dung Khanh hắn? Một Tần Châu chẳng lẽ chưa thấy đủ, còn thêm một Nhu Dao nữa sao?
Phải gả Nhu Dao đó đi ngay lập tức.
Mọi người vốn tưởng rằng buổi tối A Cảnh sẽ trở về, nhưng ước chừng đã qua ba ngày mà A Cảnh vẫn chưa quay trở lại, Nhu Dao thực sự có hơi lo lắng.
Hôm nay, Mai phi lệnh cho người tới phủ Nhiếp Chính vương nói là Hạ Lâm ‘bị bệnh rồi’, lúc này Thương Mai mới thấy yên tâm một chút.
Mộ Dung Khanh ở đây đã ba ngày nhưng cũng không rảnh rỗi được chút nào. Mà bận rộn sắp xếp một bữa tiệc để tiếp đón Tiêu Kiêu và An Thân Vương quay trở về kinh thành.
Ngày đó, cần phải cứu được Hạ Lâm ra ngoài. Nếu không thì bệnh tình của Thương Mai sẽ không tiến triển tốt lên được.
Thương Mai thật sự bị bệnh rồi, dường như mỗi đêm đều bị ác mộng quấy rầy. Khi tỉnh lại, thần sắc trở nên không được tốt, mấy ngày sau đó cả người đã gầy đi rất nhiều.
Ngay cả khi vào cung thỉnh an, Hoàng thái hậu cũng nhìn ra được. Ngàn dặn vạn dặn khuyên cô nghỉ ngơi cho thật tốt, còn về chuyện khuê phòng, nếu Uyển Tĩnh đã đến trong phủ vậy thì để Uyển Tĩnh hỗ trợ cho cô, sớm ngày vì Vương phủ mà sinh con nối dõi, thuận buồm xuôi gió, mọi điều hòa hợp.
Thương Mai hiển nhiên không thể không chân thành thật lòng cảm tạ một phen.
Nhưng Hoàng thái hậu đương nhiên biết câu cảm tạ của cô không có chút thật lòng nào, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, bà ta đối với Hạ Thương Mai cũng xem như đã hiểu cô đôi chút.
Nói tóm lại, người này, vô cùng giảo hoạt, nhìn vào thì thấy không có ác ý, cũng giống như không có bất kỳ phản công nào. Nhưng thực chất người ở bên cạnh sẵn sàng vì cô mà ra tay. Bà ta giỏi về việc lợi dụng người khác, bởi vì bà ta biết ưu điểm và nhược điểm của mỗi người, chính vì vậy tất cả những chuyện có liên quan đến cô, bà ta chỉ đứng quan sát ngọn lửa đó, nửa cánh hoa cũng không vướng bận ở trên người.
Phía trước bị Lễ Thân vương gây rắc rối vài ngày, bà ta cũng tạm thời bỏ qua để đối phó với Hạ Thương Mai.
Ít ra, nếu như trước mắt vẫn chưa có cách, thì bà ta thà không ra tay, tránh cho kẻ địch không rụng một cọng lông, ngược lại bản thân không ngừng hao binh tổn tướng.
Đương nhiên Thương Mai cũng sẽ không đụng mặt với bà ngay lúc đang xảy ra xung đột, nhân lúc thời gian còn đang rảnh rỗi này, chi bằng hít thở cho thông.
Mà ở phủ Nhiếp Chính vương, vào đúng ngày đang mở yến tiệc thì A Cảnh trở về.
Tiệc chiêu đãi Tần Châu.
Đây thực ra cũng là ý của Hoàng Thượng, bởi vì từ sau khi Tần Châu đến Đại Chu, mỗi lúc càng nhiều các Hoàng thân Quốc thích muốn mở tiệc chiêu đãi nàng ta. Trong đó tồn tại những tâm tư gì, không cần phải nói cũng biết.
Vì thế, sau khi Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Khanh vào cung, vô cớ nói ra một câu, nói Tần Châu ở Đại Chu nhiều ngày như vậy, dường như vẫn chưa tiếp đón chiêu đãi nàng ta.
Mộ Dung Khanh nghe xong, đã biết cần phải làm gì.
Dùng một ngày để chuẩn bị cho một yến tiệc nhỏ, Thương Mai cảm thấy có thể được. Quan trọng nhất, vẫn là Du ma ma cảm thấy được.
Vì tinh thần Thương Mai không được tốt, cho nên gần đây việc ở trong phủ đều giao lại cho Du ma ma xử lý.
Du ma ma chỉ cười, nói với Thương Mai: “Trước đây nô tỳ quả thật không có chọn sai, nếu như ngày đó nô tỳ không có mắt nhìn, thì làm sao được nở mày nở mặt như ngày hôm nay?”
Thương Mai nghe bà ta nói chỉ mỉm cười, bởi vì người này ở bên cạnh Hoàng Hậu được sự sủng ái của Hoàng Hậu, có lý nào lại để Vương phủ đặt vào trong mắt?
Khắp nơi ở trong cung nơi nào cũng có chủ nhân, cũng như ở Vương phủ, cô đã là chủ nhân một nửa ở đây rồi, nhưng mà Du ma ma lại không cho là như thế.
Tuổi của bà ta dù sao cũng đã lớn không còn nhiều sức để chiến đầu nữa, trải qua những ngày như thế này cũng rất tốt.
Tiểu Khuyên tìm Thương Mai hỏi: “Vậy tiểu chủ Uyển Tĩnh đó, có cần mời nàng ta đến không?”
Lúc này Thương Mai cũng mới nhớ ra: “Mời đến đi, nhưng mà em nói với nàng ta, nếu nàng ta muốn đến thì đến không muốn đến thì khỏi cần đến.”
Ý Mộ Dung Khanh nhưng là không muốn để nàng ta trở thành di nương hay cơ thiếp, nhưng nếu cứ chăm sóc như vậy cũng không phải là cách, chủ tử không phải chủ tử, nô tài cũng không phải nô tài. Vì vậy, Thương Mai cũng cần phải cân nhắc, nên sắp xếp thế nào cho nàng ta.
Vì thế, cô dặn Tiểu Khuyên: “Hay là vậy, gọi nàng ta đến đây một chuyến.”
Nàng ta ta là con gái của tội thần bị nhập vào nô tịch, cho nên tìm cho nàng tamột con đường đúng là không hề dễ dàng. Nếu như nàng ta ôm hy vọng trèo cao giống như Uyển Tuệ kia, vậy thì cùng lắm để nàng ta làm mỹ nhân thị thiếp cũng được. Hay nếu gả nàng ta cho một người dân bình thường tóc hói, cố gắng chút còn có thể được làm vợ cả, trên giấy tờ cũng chỉ rườm rà đôi chút mà thôi, có điều tin tưởng lão thất có thể xử lý công bằng.
Để xemnàng ta sẽ lựa chọn như thế nào.
Thời gian một chén trà, đã trông thấy Tiểu Khuyên dẫn người đến.
Lúc này trông thấy nàng ta, Thương Mai có hơi giật mình.
Nàng ta mặc y phục của người hầu của Vương phủ, từ khi cô từ Bắc Mạc về, Du ma ma đã thay đổi lại y phục và trang sức, chẳng lẽ để nàng ta mặc như thế này đi ra ngoài vì muốn cho người khác biết nàng ta là người của Vương phủ hay sao?
Nô tỳ và nha hoàn có y phục màu xanh, nô bộc và người hầu có y phục màu lam.
Hình thức, dáng vẻ bề ngoài cũng cần có quy định, trang phục được thiết kế làm sao cho thuận tiện trong lúc làm việc, ống tay áo bó hẹp, dải eo thắt lại, trên vạt áo được thêu lên những cánh hoa để dễ bề phân biệt giữa nha hoàn và thị nữ.
Tiểu Khuyên cùng Du ma ma là người bên cạnh cô, hầu hạ cô ở trong phủ, là nhất đẳng thị nữ, vì vậy trên xiêm Y thêu hình hoa cúc.
Nha hoàn bậc hai được thêu hoa hải đường.
Nha hoàn bậc ba mặc y phục tối màu.
Y phục mà Uyển Tĩnh mặc hôm nay là màu xanh tối màu. Đó là y phục của nha hoàn bậc ba, người hầu chuyên quét dọn vệ sinh, không biết có phải nàng ta tùy tiện hỏi một người ở phía xuân, hạ, thu, đông để mượn hay không.
Mặc một thân y phục như thế này đến đây, có hai ý.
Một là, Vương phủ coi nàng ta là nha hoàn bậc ba.
Hai là, nàng ta nguyện ý ở lại Vương phủ, làm nha hoàn bậc ba.
Sau khi Uyển Tĩnh bước vào, cũng không dám nhìn thẳng vào Thương Mai. Nhưng hai chân nàng ta đứng sát lại, sau đó quỳ xuống.
“Nô tỳ Uyển Tĩnh thỉnh an vương phi.”
Giọng nói của nàng ta cũng êm như tên của nàng ta vậy, trầm trầm nền nã.
Thương Mai nhìn khuôn mặt không son phấn của nàng ta, sạch sẽ nhưng động lòng người.
Ngày đầu khi trông thấy nàng ta, cảm thấy nàng ta là người đoan trang dịu dàng, bây giờ ngay cả mặc y phục của người hầu cũng không làm mờ đi khí chất tiểu thư con nhà quyền quý.
Nhưng thật ra không phải là một người tầm thường.
“Cô đứng dậy đi.” Giọng nói của Thương Mai trở nên ôn hòa.
Uyển Tĩnh đứng lên, khẽ cúi đầu, chờ đợi Thương Mai dặn dò.
Thương Mai nói: “Y phục trên người ngươi mặc, là ai đưa cho ngươi?”
Uyển Tĩnh kính cẩn trả lời: “Thưa vương phi, là nô tỳ tự mình làm, vải do nô tỳ nhờ người trong phòng mua giúp ở bên ngoài, nô tỳ vội vàng may nó trong hai ngày.”
“Đây là y phục của người hầu.” Thương Mai nhắc nhở, sợ là nàng ta không biết quy tắc mặc y phục của người hầu ở trong phủ.
Uyển Tĩnh nói: “Nô tỳ biết, nô tỳ đã nhập vào nô tịch, thì chính là nô tài.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 721: Uyển tĩnh
Chương 721: Uyển tĩnh