Mộ Dung Khanh nhớ tới lời nói lúc trước của cô, tuy rằng cảm thấy hoang đường nhưng trong lòng vẫn tin tưởng ít nhiều.
Thương Mai nhìn sắc mặt hắn, hỏi: "Lúc trước ta từng nói chuyện này với người nhưng người không hỏi nhiều, vì sao bây giờ lại muốn biết?"
Mộ Dung Khanh trầm giọng nói: "Bây giờ ở dân gian đang loan truyền một câu chuyện, có lẽ nàng chưa từng nghe đến."
"Chuyện gì?" Thương Mai ngẩn ra.
Mộ Dung Khanh quay lại bàn, cầm một cái tấu sớ đưa cho Thương Mai: "Đây là tấu sớ của tri phủ Thứ Châu."
Thương Mai nghi hoặc cầm lấy xem, sau khi xem xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Tri phủ Thứ Châu nói về lời đồn đãi của vương phi Nhiếp Chính vương ở Thứ Châu, lời đồn này còn huyên náo vô cùng.
Nói Hạ Thương Mai, vương phi Nhiếp Chính vương bây giờ là hồ ly tinh, hại nước hại dân, có cao tăng còn nói nếu vương phi không chết thì Đại Chu sẽ diệt vong ở trong tay nàng.
Tri phủ Thứ Châu đưa tấu sớ lên, mong Hoàng Thượng điều tra rõ chuyện này, bình ổn khủng hoảng trong lòng dân.
"Vốn không muốn nói việc này cho nàng biết, nhưng nếu ta muốn nghĩ cách đối phó với lời đồn này thì phải hỏi rõ ràng mới hiểu được." Mộ Dung Khanh nhẹ giọng nói.
"Vừa rồi người đang nhìn tấu sớ này?" Thương Mai hỏi.
"Đúng vậy, ta không thể xem tấu sớ trước khi Hoàng Thượng xem được."
Thương Mai cười lạnh: "Hiện giờ danh vọng của ta ở Đại Chu rất cao, lại lập công trở về từ Bắc Mạc, lúc này lại vẽ ra cái hồ ly tinh, dân chúng kiêng kỵ quỷ thần, nhất định sẽ coi ta là yêu nghiệt, căm ghét ta."
"Nàng không cần lo lắng nhiều, chỉ cần nói lại lai lịch của nàng lần nữa, ta tính toán đi tìm lão tổ tông."
"Lão tổ tông?" Thương Mai ngẩn ra.
"Đúng vậy, có lẽ lão tổ tông và nàng cùng đến từ một nơi."
Đôi mắt Thương Mai đen như mực: "Người... Chắc chứ?"
"Không chắm lắm, nhưng có lẽ là đúng."
"Nhưng người cũng không biết lão tổ tông ở đâu." Thương Mai biết lúc này nhìn như nhắm vào cô mà đến nhưng thực chất lại nhắm vào lão Thất.
Hiện giờ lão Thất vẫn treo danh hiệu Nhiếp Chính vương, Hoàng Thương không xóa bỏ, như vậy nói thế nào cũng coi như nắm quyền.
Hắn lập công trở về, Hoàng Thượng khen ngợi hắn, ban thưởng cho hắn rất nhiều đồ vật, đã biểu lộ rõ khí độ của hoàng đế, ân điển của thiên gia, nhưng nếu truyền thuyết trong dân gian này có thể náo loạn đến trong kinh, Hoàng Thượng phải 'xử lý việc theo lẽ công bằng' thì không còn gì hợp lý hơn.
"Người đoán được là ai làm, đúng không?" Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh đặt lại tấu sớ sang một bên, thản nhiên nói: "Biết."
Thương Mai lắc đầu: "Ngoài tìm lão tổ tông ra thì không còn cách nào khác sao?"
Mộ Dung Khanh xoay chiếc nhẫn trên tay, con ngươi cụp xuống, lại khó nén ánh sáng trong mắt: "Cách thì vẫn có."
Hắn vẫn chưa nói là cách gì, nhưng Thương Mai biết cách mà hắn nghĩ nhất định là cách mà không đến lúc không còn cách nào khác thì sẽ không làm.
Đến lúc đó, tình thân gì cũng không đáng nhắc đến.
Trong lòng Thương Mai cũng là buồn bực không nói nên lời, bất lực, càng nhiều chính là phẫn nộ.
Vốn tưởng rằng ít nhiều cũng có thể bình yên được hai tháng, không ngờ Hoàng Thượng lại dở trò nhanh như vậy, hơn nữa lúc này ra tay lại sạch sẽ lưu loát, không ai có thể nghĩ là hắn ta.
Lại nói, lấy yêu nghiệt đến bịa đặt cô là cách nhanh có hiệu quả nhất, đối với loại chuyện này, dân chúng đều là thà tin là có chứ không hề không tin.
"Ngày mai ta sẽ đi Thứ Châu xem thử." Mộ Dung Khanh nói.
"Vâng!" Thương Mai ngẩng đầu, đáy mắt lạnh như băng: "Xin lỗi."
"Đồ ngốc!" Mộ Dung Khanh vươn tay vuốt ve mặt cô, dịu dàng cười: "Mấy ngày nay rảnh rỗi lại không thoải mái đâu."
Thương Mai nằm dài trong ngực hắn, chỉ cảm thấy lòng chua xót vô cùng, thật ra cô biết hắn rất khát vọng những ngày như vậy.
Chỉ là ngọn gió tà ác này khi nào mới có thể ngừng?
"Còn một việc nữa, tri phủ đương nhiệm của Thứ Châu là cha của Linh Lợi." Mộ Dung Khanh nhẹ nói.
Thương Mai giật mình, chính là cái kẻ phụ lòng cưới vợ mới quên vợ cũ kia?
"Việc này, nàng xem rồi quyết có nên nói cho Linh Lợi biết hay không." Mộ Dung Khanh nói tiếp.
Thương Mai hỏi: "Sao người lại biết chuyện Linh Lợi?" Chuyện này vẫn là Linh Lợi nói cho cô thì cô mới biết.
"Lúc Linh Lợi đến bên cạnh này, ta đã tìm lão Cửu hỏi rõ lai lịch Linh Lợi, nếu không phải có thể tin, ta sao có thể để nàng ta ở bên cạnh nàng được?"
Bàn tay to của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, trong lòng Thương Mai cảm thấy ấm áp.
Đối với chuyện của cô, hắn vẫn luôn cẩn thận như vậy, e sợ cô gặp phải chuyện không may.
Nhưng ngọn gió tà ác này, chung quy vẫn khó lòng phòng bị.
"Muốn biết chuyện kiếp trước của ta không?" Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh chọc nhẹ lên trán cô: "Còn cái gì chưa nói sao?"
"Lời lúc trước chỉ là đại khái, điều ta muốn nói với các người là những gì ta đã trải qua."
Có lẽ là nhớ nhà, có lẽ là đúng lúc cuộc sống hiện giờ khiến người chán ghét, cô đặc biệt hoài niệm những nhiệm vụ dù là khi làm có gặp khó khăn nguy hiểm.
Phu thê nói chuyện cả đêm, Mộ Dung Khanh gần như không ngủ, sáng sớm đã dẫn theo Nghiêm Vinh đi ra ngoài.
Đến giữa trưa, Thương Mai đi dọn lại thư phòng, trên bàn làm việc chất đống giấy tờ, cô biết mình không nên quan tâm đến triều đình, nhưng vẫn không nhịn được lấy tấu sớ ra nhìn.
Này đó đều là tấu sớ về phản ứng của người dân ở các châu, xem như tấu sớ ghi chép thường lệ, rất nhiều lần dâng tấu lên triều đình, mong Hoàng Thượng khen ngợi Mộ Dung Khanh.
Tất cả tấu sớ đều có chữ viết màu đỏ son, có thể thấy được Hoàng Thượng đã xem.
Hắn vốn có thể không đưa đến, nhưng hắn vẫn đưa những tấu sớ này tới, tính cả một phần của tri phủ Thứ Châu chưa phê kia nữa, chứng tỏ rằng đối với biểu hiện của Mộ Dung Khanh, thái độ của Hoàng Thượng là không tin.
Dối trá!
Thương Mai cười lạnh!
Cô cẩn thận đọc lại tấu sớ của tri phủ Thứ Châu, trong đó nói rõ mười mươi chuyện cô ở tướng phủ, nói tính cách cô thay đổi lớn, tai họa người nhà, gia đình của cô đã cửa nát nhà tan sau khi hồ ly tinh báo vào.
Tướng phủ sụp đổ ở trong thời gian Nhiếp Chính vương chủ chính, cho nên dân chúng đều đồn đãi nói Nhiếp Chính vương được hồ ly tinh khuyến khích, hãm hại trọng thần Đại Chu.
Ở cuối cùng, tấu sớ lại nêu ra những công tích trong thời gian giữ chức của Hạ thừa tướng.
Một người đã chết, dù hắn có tội gì thì cũng không quan tâm, quan trọng là người đã chết kia có thể biến thành lưỡi dao sắc bén.
Trong lòng Thương Mai có nỗi bi thương khó nói thành lời.
Hiện giờ mẫu thân vẫn còn trong cung, ngóng trông bên phía An Thân Vương có thể nghĩ cách cứu bà về.
Cũng phải nắm chặt chữa trị Đồng mệnh cổ trong người lão Thất.
Thuốc thì có, chỉ còn thiếu máu.
Lúc trước Tôn Phương Nhi có để lại máu, nhưng chỉ có thể dùng một lần, nói cách khác, dù thế nào cũng phải thương lượng lại với nàng ta.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng đi vào hầm chứa đá lấy cái chai lúc trước Tôn Phương Nhi để lại.
Cô mở ra, lập tức ngửi thấy mùi hôi thối, cô kinh hãi, nhìn kỹ thì thấy rất nhiều sâu bò ra khỏi miệng chai, sâu có màu đỏ, ước chừng lớn bằng cây tăm, khoảng chừng hơn mười con.
Thương Mai hoảng sợ, sao máu của Tôn Phương Nhi lại biến thành sâu?
Thương Mai biết lúc này vào cung chưa chắc có thể nhìn thấy Tôn Phương Nhi, nhưng cô nhất định phải gặp nàng ta, dù thế nào cũng phải thử.
Cô nói Tiểu Khuyên và ma ma chuẩn bị, cô lập tức đi vào cung.
Sau khi vào cung, cô đi thẳng đến Hi Vi cung.
Bây giờ hoàng đế vẫn còn ở Ngự Thư Phòng, vẫn chưa hồi cung, Thương Mai nói người đi thông báo.
Nhưng người trong cung lại nói Tôn Phương Nhi đi Ngự Thư Phòng hầu hạ Hoàng Thượng, không có trong Hi Vi cung.
Làm sao Thương Mai chịu rời đi? Bèn nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ ở đây chờ nàng ta."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 739: Hồ Ly tinh
Chương 739: Hồ Ly tinh