TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 811

CHƯƠNG 811: NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẠY THOÁT

Nam Hoài vương suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Đúng vậy, từ khi còn nhỏ ta đã ghét ngươi rồi.”

Mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ hận thù: “Ngươi lúc nào cũng trưng cái mặt người chết, không muốn thân thiết cùng ta, từ nhỏ mẫu phi đã bất công, bà cứ nói sau này ngươi phải làm Hoàng đế, bắt ta phải nhường nhịn ngươi trong mọi chuyện, bà dốc hết sức lực vì người, nực cười là ngươi lại không biết cố gắng, mẫu phi nói, nếu lúc trước ngươi chịu tranh giành một chút, có lẽ lão tổ tông sẽ lập ngươi, ngươi đó, ngươi làm tất cả công sức của bà đổ sông đổ biển hết.”

“Ta cho rằng làm ba mẹ chỉ cầu cho con cái của mình bình an là được, không cần ước mơ quá nhiều, đó là lòng tham quyền lực trong lòng bà.”

“Ta chỉ cảm thấy bất công, nếu lúc trước mẫu phi đặt cược mọi thứ lên người ta, có lẽ ta đã thành công từ lâu, bà tỉnh ngộ quá chậm, đến cuối cùng lại quá sốt ruột, đáng tiếc.” Khi Nam Hoài vương nói những lời này, trên mặt hiện lên vẻ tức giận và không cam lòng.

Mộ Dung Khanh đang thầm tính toán thời gian Thương Mai cần để chạy trốn, cho nên hắn không chọc giận Nam Hoài vương, mà lại nói hùa theo hắn: “Ngươi nói khi ngươi còn nhỏ, ta không thích thân thiết cùng ngươi, ngươi có biết vì sao không?”

“Vì sao?” Nam Hoài vương hơi, hắn ta thật sự rất muốn biết vì sao từ khi còn nhỏ hắn đã thích xụ ặt, cho dù hắn ta làm gì hay nói gì, hắn có vẻ như đều rất khinh thường.

Theo lý thuyết, một người giống như cục đá như thế không thể nào biết được ý đồ của hắn ta, nếu không biết thì là do hắn sai, là do hắn nhớ tình nghĩa huynh đệ trước.

Mộ Dung Khanh nói: “Bởi vì người thân thiết với ta là vì có ý đồ riêng, từ nhỏ đã thế, còn nhớ rõ năm sinh nhật bảy tuổi của người, phụ hoàng đến nội điện Cung Phúc Khang trò chuyện cùng mẫu phi, ngươi đã biết từ trước, khi ta từ thư phòng về, ngươi cố ý đứng ngoài cửa chọc ta tức giận, ta đuổi theo ngươi vào trong, vừa lúc bị phụ hoàng bắt gặp được, phụ hoàng luôn dạy dỗ chúng ta huynh đệ phải yêu thương kính trọng nhau, thấy ta đuổi theo ngươi như thế, sao có thể buông tha dễ dàng được? Đó là lần đầu tiên ta bị phụ hoàng đánh, từ đó về sau ta đều cách xa ngươi ra, bởi vì đằng sau sự ngoan ngoãn và nụ cười của ngươi che giấu quá nhiều ý đồ mờ ám.”

Nam Hoài vương cười nhẹ, hắn khẽ phe phẩy lòng bàn tay, tro tàn từ bên ngoài thổi đến, rất sặc mũi: “Đúng vậy, lần đó là do ta cố ý, rất nhiều lần sau đó cũng là do ta cố ý, ta muốn để phụ hoàng biết, đứa con trai mà ông cho rằng rất ngoan ngoãn thật ra rất tệ hại, ta giả vờ lấy lòng ngươi cũng vì muốn ngươi rơi vào bẫy của ta, người nói từ khi đó ngươi đã bắt đầu xa cách ta, nhưng ngươi vẫn không hề làm thế, ngươi vẫn luôn rơi vào bẫy của ta, chỉ cần ta giả vờ kính cẩn nghe lời là ngươi lại mắc bẫy, khi đó ta cũng không biết ngươi đã nhìn thấy ta, chỉ thấy lần nào ngươi cùng nhìn ta bằng ánh mắt đầy thù hận và chán ghét thì lại càng muốn làm ngươi làm trò hề, mất mặt trước mặt phụ hoàng, làm phụ hoàng thất vọng.”

Cuộc nói chuyện này như một lần thanh toán, tính cho rõ ràng tất cả ân oán của hai huynh đệ từ nhỏ đến lớn xong rồi cũng sẽ không còn bất cứ tình cảm nào nữa.

Nhưng Mộ Dung Khanh bắt đầu cuộc trò chuyện này với mục đích kéo dài thời gian, nói đến đây hắn lại cảm thấy có chút buồn bã, đúng là từ nhỏ hắn đã không quá thân thiết với lão Bát, nhưng người khác đều nhận ra được hắn rất quan tâm đến người đệ đệ này.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn xem trọng tình thân, đối xử lạnh nhạt với hắn ta cũng là vì đã thất vọng chứ không phải là vì không quan tâm.

Nam Hoài vương tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả mọi người đều nói ngươi xuất sắc, rõ ràng ngươi không phải là Thái Tử, nhưng lại có rất nhiều người dám phạm vào điều cấm kỵ mà khen ngươi có tài đế vương, sao ta phục được? Ngươi khác không hiểu nhưng ta lại rất hiểu ngươi, ngươi không đủ tàn nhẫn, làm sao làm Hoàng đế được? So ra, cho dù ngươi xuất sắc về mọi mặt nhưng lại không thích hợp làm Hoàng đế bằng hắn, đến cả người hắn yêu mà hắn còn từ bỏ không chút do dự, nhưng hắn cũng đã trúng độc của lão tổ tông, nói cái gì mà tình thân máu mủ ruột rà, nếu ta là hắn thì đã sớm tiêu diệt mối uy hiếp là ngươi từ lâu, giang sơn này cũng sẽ nắm chắc trong tay, nếu ngươi chết sớm, lúc hắn bị bệnh nặng thì cũng là lúc ta bắt đầu chuyện lớn, thật là đáng tiếc, đáng tiếc mà!”

Hắn lắc đầu liên tục, trên mặt hiện lên vẻ oán hận, oán hận Mộ Dung Khanh, cũng oán hận Hoàng đế, càng oán hận ông trờ, chỉ cần có một chuyện “nếu” xảy ra, chuyện lớn của hắn đã thành công.

Ông trời không đứng về phía hắn, ngay cả Tôn Phương Nhi và Thương Khâu mà hắn tin tưởng cũng lần lượt phản bội hắn.

Hắn cướp lấy bầu rượu của Mộ Dung Khanh, ngửa mặt lên trời uống cạn, sau đó quăng mạnh xuống đất, bầu rượu vỡ ra, chút rượu đục còn lại và mảnh sứ bắn tung tóe, bắn xuống mu bàn tay của Mộ Dung Khanh.

“Hôm nay, ngươi chết hoặc là ta chết, nhưng cho dù là ngươi chết hay ta chết, vì đồng mệnh cổ, cuối cùng chúng ta đều không sống nổi.”

Giống như chỉ lên trời thề, kiếm chi thẳng Mộ Dung Khanh, một đạo kiếm khí sắc bén.

Trong lúc nhất thời, mỗi ngóc ngách tòa miếu Long Vương nho nhỏ này đều tràn ngập sát khí.

“Phái người xuống núi đuổi theo, bổn vương muốn để Hạ Thương Mai tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Khanh chết.”

Lặp đi lặp lại, đó là tính tình của hắn, cứ hay thay đổi, có thể thấy được hắn đã điên cuồng rồi.

Thương Mai vẫn mãi chạy xuống chân núi, bởi vì chạy nhanh, bụng của cô truyền đến từng cơn đau đớn, cô ôm bụng, buồn bã nói: “Con ngoan, con phải kiên cường lên, phải chịu đựng, ba của con dùng cả mạng sống để bảo vệ con, con không thể chịu thua được.”

Ôm trong lòng sự kiên trì này, không ngờ thật sự không còn đau nư thế nữa.

Cô nhanh chóng chạy xuống núi, đằng sau có cao thủ khinh công đuổi theo, cô quay đầu lại, thấy có mấy người lướt qua ngọn cây, liên tục đuổi về hướng cô.

Cô sốt ruột, càng trốn nhanh hơn.

Chạy đến lưng chừng núi, đến nơi bằng phẳng hơn lập tức nhìn thấy vài con ngựa, cô tháo dây cương của một con, xoay người leo lên.

Binh lính đuổi theo ở phía ssau cũng nhanh chóng đuổi đến, đang giục ngựa đuổi theo cô.

Đường xuống núi khá bằng phẳng, Thương Mai vung roi thật mạnh, tranh thủ kéo dãn khoảng với binh lính đang đuổi theo.

Liều mạng chạy như điên đúng là cũng có chút hiệu quả, hình như con ngựa cảm nhận được cơn sốt ruột và ý chí cầu sinh của cô, hoặc cũng có lẽ là bị roi quất đau, chạy đi như bay.

Có ám khí bay vèo vèo đến, sượt qua tai cô, có chất lỏng nóng cháy chảy ra, sau lưng cũng truyền đến đau đớn, cô không thèm để ý đến, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến phủ Thanh Châu, nếu Tần Châu có thể đến thì cô và lão Thất có thể sẽ được cứu.

Cơn đau rát sau lưng càng kịch liệt hơn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được máu của bản thân đang chảy dần, bắt đầu chóng mặt, cô cố gắng chịu đựng, chưa hề buông bỏ tín niệm trong lòng, ý chí cũng chưa bao giờ thả lỏng.

Cây cối hai bên nhanh chóng chạy ngược ra phía sau, tất cả mọi thứ như khung cảnh vút qua, trong mắt cô, con đường màu vàng kia giống như một dải lụa, liên tục vụt qua phía sau cô.

Đằng sau, tiếng vó ngựa lại càng gấp hơn, Thương Mai cúi rạp người, cố gắng tránh né ám khí của đối phương, tuy không nhìn được, nhưng chỉ dựa vào cảm giác cô cũng biết sau lưng cô đã biến thành trái dâu tây, máu me be bết.

Cuối cùng cũng vào quan đạo, ngựa lại càng chạy như điên, lắc lư làm Thương Mai càng khó chịu, cô cắn răng mà giữ chặt tín niệm, đó là phải vượt qua kiếp nạn này vì con.

Cô nghĩ đến lão Thất, tim lại đau nhói, nhưng lúc này cơn đau đơn lại có thể giúp cô giữ được tỉnh táo.

Đằng trước cuốn lên bụi mù, tiếng vó ngựa rung trời, tim Thương Mai trầm xuống, nheo mắt lại cũng không thể nào nhìn rõ người phía trước là ai, chỉ nghĩ nếu đằng trước cũng là người của Nam Hoài vương, hôm nay cô và con đều phải chết.

| Tải iWin