Đường Thi vội vàng rời khỏi nhà hàng, cô đứng bên đường vẫy một chiếc taxi lập tức ngồi trên xe trở về nhà, nhưng không ngờ rằng vừa mới ngồi trong nhà yên tĩnh để thiết kế bản thảo chẳng được bao lâu, Bạc Dạ lại tìm đến tận cửa.
Lúc cô mở cửa hoàn toàn không nghĩ rằng Bạc Dạ sẽ lại một lần nữa đến tận cửa tìm cô, kí ức không mấy vui vẻ gì từ lần trước vẫn còn loáng thoáng trong đầu cô, Đường Thi gần như không nghĩ gì nhiều liền muốn đóng cửa lại, nhưng mà lần này Bạc Dạ cũng không hề có hành động gì khác, chỉ là đứng ở trước cửa cười khẩy với cô: "Nếu em cảm thấy việc con trai em bị sốt cao là chuyện đơn giản thì em cứ việc đóng cửa đi."
Cánh tay định đóng cửa của Đường Thi cứng đờ lại, khi có phản ứng lại thì không thèm để ý đến Bạc Dạ nữa, cô vội vàng tiến lên nắm lấy quần áo của anh rồi gào lên, "Duy Duy xảy ra chuyện gì rồi?"
cập nhật nhanh nhất.
Hai mươi phút sau thì Đường Thi đã được gặp Đường Duy, sắc mặt của Đường Duy đỏ bừng cả lên, cậu bé dang nằm trên giường thở hổn hển, trán nóng hầm hập, cả người trông yếu vô cùng.
Đường Thi di đến ngồi bên mép giường, dùng tay sờ thử lên trán Đường Duy, sau đó nhanh chóng lôi hết các loại thuốc có sẵn trong nhà ra, đỡ Đường Duy từ trên giường ngồi dậy, sau đó thuần thục xuống dưới tầng lấy cho cậu bé cốc nước nóng, tất cả mọi thứ trong nhà họ Bạc đều đã quá quen thuộc với Đường Thi.
Khi cô cầm cốc nước đi lên lầu, Đường Duy đã tình lại rồi, ngồi trên giường gọi một tiếng, “Mẹ.."
Vừa nghe thấy Đường Duy gọi cô, Đường Thi lập tức dịu dàng hơn bao giờ hết, cô tiến lên đút thuốc cho cậu bé uống, sau đó nói: "Sao lại bị sốt thế, Mẹ đưa con đi bệnh viện được không?"
"Đợi một chút là bác sĩ sẽ tới, không cần thiết phải đặc biệt đưa đi bệnh viện đâu."
Bạc Dạ đứng ở cửa lạnh lùng lên tiếng.
Lúc ánh mắt của Đường Thi vừa liếc về phía Bạc Dạ đang đứng ở cửa, cô đột nhiên lại lần tránh ánh mắt của anh, cậu bé nằm thu người trong chăn bông, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Thi.
Đây là biểu hiện của việc cậu bé muốn được Đường Thi vỗ về mình, Đường Thi liền sờ lên mặt cậu bé, rồi quay người lại nói với Bạc Dạ: "Sao anh lại trưng cái bộ mặt đó ra với con của mình thế hả? Anh là cha của nó cơ mà; không biết rằng làm như thế sẽ dọa thằng bé sợ sao?"
"Làm thằng bé sợ?"
Bạc Dạ nheo mắt cười khẩy một tiếng: "Nó có thèm thừa nhận người cha này hay không? Em tự mình hỏi nó thử xem?"
"Nó không thừa nhận anh, tại sao anh không tự xem lại vấn đề của bạn thân mình đi!" Đường Thi cuối cùng cũng nhịn không nổi, gằn giọng nói: “Bạc Dạ, đừng có mà chuyện gì cũng đi tìm lý do đổ lỗi cho người khác, sao hả, anh cảm thấy bản thân không hề sai chỗ nào có phải không?"
Bạc Dạ cười lên đẹp trai đến mê người, nhưng tiếc là lúc này bên trong đôi mắt đẹp đẽ ấy lại ẩn chứa một tia lạnh lẽo: "Tôi đưa nó đến nhà họ Bạc, cho nó ăn uống đều là thứ tốt, nó lại trưng ra cái bộ mặt quái gở đó với tôi, nếu như không phải là có quan hệ huyết thống, ông đây cũng chẳng thèm thừa nhận đứa con trai này đâu!"
Tuy là nói như vậy có nặng lời một chút... Nhưng cậu bé Đường Duy này đúng thật sự quá là bằng mặt mà không bằng lòng, cứ hễ nhìn thấy khuôn mặt cậu bé thì Bạc Dạ đã thầy bực tức rồi, rốt cuộc là bực cái gì anh cũng không hiểu nữa, đại khái là bởi vì bản thân rõ ràng là cha của đứa trẻ này, nhưng mà từ trước tới giờ mọi cử chỉ và nét mặt của cậu bé đều là vẻ sợ hãi và xa lánh khi đối diện với anh.
"Đúng thế, tất cả đều là do chúng tôi sai, đáng lẽ tôi không nên sinh nó ra!", Đường Thi hét lên với đôi mắt rơm rớm nước mắt: "Anh không hề sai, anh thì cao sang tôn quý! Nếu mà đã ghét bỏ thẳng bé như thế, tại sao lại không cho tôi đưa thằng bé đi! Mẹ con tôi đều không thèm gì từ tài sản của nhà họ Bạc các người, tôi mang thằng bé đi rồi, cho dù là có chết, cũng sẽ không chết ở trước mặt anh!"
"Đường Thi!", Bạc Dạ cao giọng hét lên: “Em bớt lấy cái câu đó ra để khiêu khích tôi đi, nếu mà thích chết như thế, sao em không thử chết đi cho tôi xem nào?"
Đường Thi bị câu nói này của anh dồn ép đến mức trong lòng run rẩy dữ dội, nỗi đau cứ thế lan tỏa ngấm sâu vào khắp cơ thể.
Được, được lắm... Bạc Dạ, rồi sẽ tới một ngày, anh đừng có mà hối hận đấy!