Đã đến mức này, Đường Thi không thể giữ được bình tĩnh, đến khi Bạc Dạ lại lao tới, cô nhắm ngay vị trí phía dưới xương sườn anh một chút, phần nối với eo, là vị trí có thể nói là mềm yếu nhất của cơ thể con người mà đấm mạnh vào.
Sau đó cô nghe thấy Bạc Dạ gầm lên một tiếng khàn đặc, tất cả động tác đều dừng lại, toàn thân run rẩy kịch liệt, như bị đau đớn kích thích đến cực độ, sắc mặt cũng theo đó tái nhợt đi.
Những kỹ năng tự vệ mà Đường Thi học trong nửa năm nay về cơ bản là phân biệt đánh vào nơi nào có thể chặn đứng bọn xấu, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng một đấm này của cô lại khiến Bạc Dạ phản ứng kịch liệt như vậy.
cập nhật nhanh nhất.
Nửa thắt lưng đau dữ dội, Bạc Dạ nắm chặt tay, Đường Thi hoảng hốt liếc nhìn, vị trí đó hình như là thận thì phải?
Bạc Dạ không nói gì, chỉ ôm eo đứng dậy sau đó ho sặc sua, Đường Thi nghe tiếng ho chỉ cảm thấy hoang mang, cô kéo hết quần áo của mình lên, hốt hoảng cầm trong tay, quay đầu nhìn Bạc Dạ một cái rồi trực tiếp chạy khỏi phòng bệnh.
Tư thế đó giống như chạy trốn khỏi cuộc truy sát. Bạc Dạ nhìn bóng lưng Đường Thi rời đi, luôn cảm thấy hình ảnh này đã nhìn qua vô số lần.
Liệu có phải trong ký ức trước kia, cô với đôi vai gầy guộc cũng như thế mà rời khỏi thế giới của anh?
Đường Thi rời đi, theo sau là tiếng cửa đóng sầm lại, giống như tiếng gõ mạnh vào trái tim khiến tâm hồn anh run rẩy. Sau đó người đàn ông ấy từ từ cuộn tròn vào trong góc, tay ấn chặt thắt lưng, như thể điều đó có thể làm dịu cơn đau đớn, không ngừng run rẩy.
Anh muốn gọi Bạch Việt đến xem tình hình, vừa kết nối điện thoại đã ho ra một ngụm máu. Đường Thi, dù gì cũng không còn nhiều thời gian nữa, vậy thì cùng nhau rơi xuống tận cùng địa ngục thôi.
Khi Đường Thi trốn thoát, vừa vặn gặp phải Diệp Kinh Đường đang từ đầu kia hành lang đi đến. Hai người đụng vai vào nhau, Diệp Kinh Đường kinh ngạc lùi lại vài bước, liếc Đường Thi: "Cô..."
Đường Thi ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch.
Diệp Kinh Đường hip måt, vừa nhìn đã biết được chuyện gì đã xảy ra, sau đó anh ta cởi áo khoác nói: "Cãi nhau với Bạc Dạ à?"
Anh ta cố ý né một vài từ nhạy cảm, cũng không nói thẳng ra, Đường Thi siết chặt chiếc áo vest trên vai mà Diệp Kinh Đường đưa qua, chỉ nhẹ nói cảm ơn. "Ngày mai tôi giặt sạch sẽ rồi đem trả lại cho anh." Đường Thi muốn chạy đi, nhưng lại bị Diệp Kinh Đường gọi lại. "Chờ một chút." Diệp Kinh Đường ngập ngừng: “Cái kia...Gần đây Khương Thích...”
Đường Thi mới quay lại nhìn Diệp Kinh Đường: "Anh muốn biết cuộc sống gần đây của cô ấy?"
Diệp Kinh Đường nhíu mày không biết diễn tả như thế nào, định giải thích bản thân không phải cố ý quan tâm đến Khương Thích, nhưng lại cảm thấy giải thích kiểu này cũng như không, cho nên đành cắn răng nói: "Đúng vậy." "Cô ấy rất ổn.” Giọng của Đường Thi vô cùng bình tĩnh. “Ở cùng với Hàn Nhượng, nên rất ổn.”
Ồ.
Rất ổn, rất ổn.
Diệp Kinh Đường nhếch mếp cười, cảm thấy bản thân lúc này như một trò đùa. "Vậy cô đi trước, tôi vào trong gặp Bạc Dạ."
Diệp Kinh Đường nói đầy ẩn ý: "Cái đó, chuyện giữa hai người, tôi không thể can thiệp quá nhiều. Nếu thật sự không thế tục được nữa, thì buông tha cho nhau đi."
Đường Thi cười mỉa mai: "Tôi buông tha anh ấy, ai buông tha tôi?" "Đối với Bạc Dạ cũng vậy."
Diệp Kinh Đường bỏ lại một câu hàm ý sâu xa: "Anh ấy buông tha cô, ai buông tha anh ấy?"