Thi Đường bị tát một cái, nhịn xuống tất cả cảm xúc, cuối cùng còn phải thấp giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi chủ nhân, là lỗi của tôi."
An Mật cười lạnh một tiếng, còn mang theo một chút kiêu căng, thổi thổi bàn tay đánh đến đau của mình: “Nhìn rõ địa vị của mình là tốt rồi, đừng tưởng rằng là bản thân thân thiết với tôi, tôi căn bản không để cô vào mắt."
Sắc mặt Thi Đường trắng bệch: "Chủ nhân, cô đừng nóng giận, tất cả đều là tôi lắm miệng.” "Lúc này mới ngoan.” An Mật nói từng câu từng chữ như nghiến răng nghiến lợi: “Khuôn mặt giống với Đường Thi này của cô, chính là công cụ trả thù cuối cùng của tôi, cô không có lựa chọn nào khác!”
Thi Đường đứng ở nơi đó, cúi đầu rất thấp, đại khái là nghĩ tới An Mật thấy mặt cô sẽ tức giận, cho nên cố ý cúi đầu xuống, không cho An Mật thấy.
cập nhật nhanh nhất.
An Mật rất vừa lòng khi thấy Thi Đường biết điều như vậy: “Sau này đừng ở trước mặt tôi làm động tác giống con đàn bà ti tiện kia nữa, tôi bảo cô bắt chước cô ta, không phải để cô học ở trước mặt tôi, mà là học trước mặt Bạc Dạ, hiểu chưa?"
Lông mi Thi Đường run rẩy: “Tôi hiểu.” “Tốt lắm, mấy ngày nữa có một buổi họp báo, Bạc Dạ sẽ tham dự." Ngón tay An Mật bấm vào lòng bàn tay, có thể thấy được cô ta có bao nhiêu tàn nhẫn: "Tôi muốn cô ra mặt, nên làm cái gì đối với Bạc Dạ, hẳn là cũng hiểu rồi đi?"
Thi Đường lui lại mấy bước, cố nén vô số sợ hãi và thống khổ, cuối cùng chỉ nhẹ giọng thốt ra một chữ: “Vâng."
Được, cô bảo tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó.
An Mật làm lơ sự đau khổ của Thi Đường, cảm thấy đối xử với cô ấy như vậy, giống như đang ngược đãi Đường Thi. Với gương mặt này, thật sự là có cảm giác thay thế, khiến cô ta vui sướng giống như là đã được trả thù vậy.
Đường Thi, một ngày nào đó, cô cũng phải khóc lóc cầu xin tôi như vậy!
Cuối cùng An Mật nhẹ nhàng nói một câu: “Nhận mệnh lệnh rồi thì cút đi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến người khác buồn nôn này của cô."
Thi Đường nằm chặt nắm tay, nhưng vẫn cung kính nói: “Vâng, chủ nhân, tôi cút đây."
An Mật không ngờ cô ta có thể nghe lời như vậy, lại liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười nhạo: “Sao cô có thể giống như một con chó như vậy chứ?"
Trên mặt Thi Đường vẫn không thể che giấu sự đau khổ vì bị An Mật giễu cợt, cô lộ ra vẻ mặt như vậy, cùng với tất cả sự hèn mọn cô cố nén, càng khiến An Mật cảm thấy khá sung sướng: "Có điều, tôi cũng thích con chó như cô. Đổi thành thời cổ đại, không chừng cô lại là một nha hoàn rửa chân trung thành đấy, ha ha ha."
An Mật đang cười, tinh thần đã từ từ tan vỡ: "Ha ha ha, tôi chính là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ! Dù cho là Thi Đường cô, hay là Đường Thi, tất cả đều phải chết ở trong tay tôi! Anh Dạ chính là mục tiêu theo đuổi cuối cùng của tôi, không ai có thể cướp anh ấy khỏi tôi, cô cũng không thể!”
Cô ta duỗi tay chỉ thẳng Thi Đường rồi nói: “Nếu như bị tôi biết, cô sử dụng gương mặt này, cố ý quyến rũ Bạc Dạ, muốn nhân cơ hội lật đổ tôi. Tôi nhất định sẽ tự tay, dùng dao cắt nát mặt của cô!”
Thi Đường run rẩy: “Chủ nhân, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cô!" "Sức hấp dẫn của Bạc Dạ cũng có thể nhịn được sao?" An Mật đi qua, giống như nắm lấy tóc của Bạc Nhan, lại nắm lấy tóc Thi Đường: "Tôi nói cho cô biết, cô bớt dối trá ở đây đi! Chờ tôi hoàn thành tất cả, chính là ngày chết của cô, gương mặt này của cô không xứng sống ở trên thế giới này! Có nghe hay không, nếu như cô không lựa chọn hủy dung, cũng chỉ có thể chết!”
Thi Đường bị nắm đến mức đau đớn: “Chủ nhân, cô buông tay ra đi, tôi sẽ không phản bội cô, tôi thật sự." “Sao lại trung thành với tôi như vậy? Hả? Có phải cố ý khiến tôi thả lỏng cảnh giác hay không?"
An Mật gào lên một tiếng: “Cô chính là đứa ti tiện, giống Đường Thi đều là đồ ti tiện! Nếu không phải thấy cô còn hữu dụng, tôi sớm đã ném cô ở nước ngoài mặc cô chết đi rồi!” Thi Đường run run: "Chủ nhân, cầu xin cô nguôi giận, tôi cút ngay đây, cô đừng tức giận, ảnh hưởng đến thân thể.”
An Mật cười lạnh hai tiếng, lúc này mới buông lỏng Thi Đường ra, nhìn cô nghiêng ngả lảo đảo lui ra ngoài. Cảm thấy lúc này đây tất cả ý nghĩ khát máu đều được phát tiết, mỉm cười nhìn lòng bàn tay của mình, suy nghĩ đã gần như trở nên thất thường. “Đều là của tôi, thế giới này cũng là của tôi, Đường Thi nhất định phải chết, tôi có biến thành quỷ cũng không buông tha Đường Thi. Không ai có thể đoạt Bạc Dạ của tôi!”
Ở phía bên kia, vài ngày sau Bạc Dạ và Tô Kỳ cùng đi đến bệnh viện Nhân Ái.
Bạc Dạ đứng ở cửa rút một điếu thuốc, hút thuốc xong liền bắt đầu ho khan, Tô Kỳ nói: “Không phải thân thể cậu còn chưa có khôi phục sao, lại còn hút thuốc, tổn thương phối ra đấy.” “Ông đây ghép thận chứ không phải phổi." Bạc Dạ nói một câu: “Đi thôi, tôi chỉ là muốn nâng cao tinh thần, hy vọng tôi có thể nhớ lại một chút sự việc trước kia.”
Ánh mắt Tô Kỳ trầm xuống, rồi nói: “Đi thôi, tôi đã bảo người chuẩn bị trước, phòng bệnh của An Như vẫn luôn có người nộp phí thủ tục. Là Lâm Từ nộp, đoán chừng cậu đã quên, Lâm Từ còn đang thay cậu thực hiện."
Tuy rằng cách Lâm Từ nói chuyện rất khó chịu, nhưng khi làm việc lại rất đáng tin cậy. Bạc Dạ ném tàn thuốc: “Đi, mang theo thiết bị không?" "Camera mini và microphone thu âm đều có. Máy nghe lén cũng chuẩn bị tốt.”
Tô Kỳ ném một thứ đồ nhỏ cho Bạc Dạ: “Này, đến lúc đó cậu phụ trách đeo cho cô ta, không để bất kì ai biết được."
Hai người đi trên hành lang, còn rước lấy vô số ánh mắt của các y tá, họ liên tục bàn tán về việc hai người đàn ông vô cùng đẹp trai tới bệnh viện, trông giống như hai ngôi sao vậy.
Bọn họ dừng lại ở dưới lầu khu nội trú bí mật nhất của bệnh viện, sau đó đi vào thang máy, lúc cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong bóng tối có người đi ra. "Bọn họ quả nhiên là đi đến bệnh viện tìm An
Như.” Người đàn ông thấp giọng nói. Một người khác lạnh giọng nói: "An Như không tỉnh, cũng không có khả năng tỉnh lại. An Mật đã đánh An Như thành người thực vật, mỗi một vết thương đều là trí mạng. Bọn họ tìm An Như thì cũng tốn công vô ích." "Cũng có khả năng sẽ tỉnh."
Người đàn ông nói chuyện lúc đầu và người cộng sự bên cạnh mình lập tức hòa vào đoàn người, hành tung của bọn họ vô cùng bí ẩn: “Tôi cảm thấy đám Bạc Dạ rất có thể đã phát hiện ra tin tức mới gì đó, chúng ta cũng cần phải hành động thôi." "Thật không?" Người nọ trầm tư một lát: “Tôi nhớ ra rồi, có lẽ có một người, có thể khiến cho An Như tỉnh lại."
Hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy khuôn mặt lạnh lùng của mình. Lúc hai người Bạc Dạ tiến vào phòng bệnh của An
Như thì đều nhận ra có cái gì đó không đúng.
Nếu mỗi tháng Lâm Từ định kỳ tới đây nộp chi phí một lần, như vậy cậu ta hẳn là cũng không cần thiết mỗi lần đến đều tận lực quét tước phòng bệnh. Thế nhưng phòng bệnh rõ ràng được dọn dẹp rất sạch sẽ, giống như có người đã từng ở chỗ này cùng An Như một khoảng thời gian.
Hơn nữa còn là việc xảy ra không lâu trước khi bọn họ tới đây, nếu không căn phòng này chắc chắn sẽ lại dính bụi.
Bạc Dạ đi lên, mắt nhìn dấu vết trên cửa sổ: "Không lâu trước đây từng được người khác lau chùi.” “Xem ra có người vẫn luôn ở đây chăm sóc An Như. Mà cậu, bởi vì giả chết cho nên không biết chuyện này.” Tô Kỳ nói thẳng, An Như yên tĩnh nằm ở trên giường, mặc kệ nghe thấy được cái gì, hoặc là muốn biểu đạt cái gì, cũng chỉ có thể mãi mãi trầm mặc.