"Một lát chuẩn bị một vài nhiếp ảnh gia."
Ánh mắt Bạc Dạ xuất hiện một vài tia nguy hiểm: "Chốc nữa...chụp lại hết tất cả hình ảnh, sau đó gửi cho An Mật bằng thư nặc danh."
Chân đạp ga của Lâm Từ suýt nữa run lên. Chiêu này cảnh cáo trong im lặng này của Bạc Dạ có chút ác, người bình thường gặp phải chiêu này cũng đều sẽ hoang mang đến phát hoảng. "Anh không sợ cô An Mật kinh hãi sao?" Lâm Từ cố tình hỏi một câu, rồi quay đầu lại nhìn biểu cảm của Bạc Dạ.
cập nhật nhanh nhất.
Bạc Dạ cười lạnh: “Kinh hãi? Tôi đây là đang muốn cô ta bị kinh hãi, thật muốn nhìn thử xem là cô ta ép tôi hai là tôi ép cô ta."
Lâm Từ không ngờ sẽ nghe được những lời này của Bạc Dạ, đột nhiên có chút bối rối: “Cậu Bạc Dạ, rốt cuộc là cậu. não của cậu không bị hồ dán bịt kín lại chứ?"
Bạc Dạ nghe thấy thế, trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể bóp chết trợ lý của mình: "Anh nói cái gì? Có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa thử xem." "Tôi tôi tôi t-tôi nói là. Bây giờ cậu thật sự vô cùng ngầu và đẹp trai đấy. Tôi chỉ muốn đả kích á tiện nhân An Mật này. Tôi nhất định ủng hộ cậu. Bằng cả hai tay hai chân luôn."
Bây giờ sắc mặt của Bạc Dạ mới có chút chuyển tốt. Hai mươi phút sau, bọn họ đến nơi giam giữ Tiêu Hách Thiên.
Một căn biệt thự bị bỏ hoang đã lâu. Nghe nói hồi trước tại đây còn có người chết, thế nên chẳng còn người nào muốn lại đây nữa, giờ căn nhà này đã trở thành một căn nhà ma khét tiếng. Sau đó thì bị Bạc Dạ ẩn danh mua về, chuyên dùng để giam giữ những người mà bọn họ bắt được. Vừa hay không khí ảm đạm, âm u, quỷ quái này cũng gây nên chút áp lực tâm lý cho bọn bị bắt. Một mũi tên trúng hai đích.
Lúc đẩy cửa bước vào, Tiêu Hách Thiên và người cố nộp tiền bảo lãnh anh ta được cột chung với nhau. Khi bọn họ thấy Bạc Dạ, tất cả đàn em đều làm một động tác cúi đầu khom lưng. Bạc Dạ hơi gật đầu, ý bảo với mọi người cứ tiếp tục công việc của mình.
Một người đàn ông đi đến trước mặt Tiêu Hách Thiên. Trên người Tiêu Hách Thiên đầy những dấu vết bị thương, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lại chứ?"
Bạc Dạ nghe thấy thế, trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể bóp chết trợ lý của mình: "Anh nói cái gì? Có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa thử xem." "Tôi tôi tôi t-tôi nói là. Bây giờ cậu thật sự vô cùng ngầu và đẹp trai đấy. Tôi chỉ muốn đả kích á tiện nhân An Mật này. Tôi nhất định ủng hộ cậu. Bằng cả hai tay hai chân luôn."
Bây giờ sắc mặt của Bạc Dạ mới có chút chuyển tốt. Hai mươi phút sau, bọn họ đến nơi giam giữ Tiêu Hách Thiên.
Một căn biệt thự bị bỏ hoang đã lâu. Nghe nói hồi trước tại đây còn có người chết, thế nên chẳng còn người nào muốn lại đây nữa, giờ căn nhà này đã trở thành một căn nhà ma khét tiếng. Sau đó thì bị Bạc Dạ ẩn danh mua về, chuyên dùng để giam giữ những người mà bọn họ bắt được. Vừa hay không khí ảm đạm, âm u, quỷ quái này cũng gây nên chút áp lực tâm lý cho bọn bị bắt. Một mũi tên trúng hai đích.
Lúc đẩy cửa bước vào, Tiêu Hách Thiên và người cố nộp tiền bảo lãnh anh ta được cột chung với nhau. Khi bọn họ thấy Bạc Dạ, tất cả đàn em đều làm một động tác cúi đầu khom lưng. Bạc Dạ hơi gật đầu, ý bảo với mọi người cứ tiếp tục công việc của mình.
Một người đàn ông đi đến trước mặt Tiêu Hách Thiên. Trên người Tiêu Hách Thiên đầy những dấu vết bị thương, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lại chứ?"
Bạc Dạ nghe thấy thế, trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể bóp chết trợ lý của mình: "Anh nói cái gì? Có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa thử xem." "Tôi tôi tôi t-tôi nói là. Bây giờ cậu thật sự vô cùng ngầu và đẹp trai đấy. Tôi chỉ muốn đả kích á tiện nhân An Mật này. Tôi nhất định ủng hộ cậu. Bằng cả hai tay hai chân luôn."
Bây giờ sắc mặt của Bạc Dạ mới có chút chuyển tốt. Hai mươi phút sau, bọn họ đến nơi giam giữ Tiêu Hách Thiên.
Một căn biệt thự bị bỏ hoang đã lâu. Nghe nói hồi trước tại đây còn có người chết, thế nên chẳng còn người nào muốn lại đây nữa, giờ căn nhà này đã trở thành một căn nhà ma khét tiếng. Sau đó thì bị Bạc Dạ ẩn danh mua về, chuyên dùng để giam giữ những người mà bọn họ bắt được. Vừa hay không khí ảm đạm, âm u, quỷ quái này cũng gây nên chút áp lực tâm lý cho bọn bị bắt. Một mũi tên trúng hai đích.
Lúc đẩy cửa bước vào, Tiêu Hách Thiên và người cố nộp tiền bảo lãnh anh ta được cột chung với nhau. Khi bọn họ thấy Bạc Dạ, tất cả đàn em đều làm một động tác cúi đầu khom lưng. Bạc Dạ hơi gật đầu, ý bảo với mọi người cứ tiếp tục công việc của mình.
Một người đàn ông đi đến trước mặt Tiêu Hách Thiên. Trên người Tiêu Hách Thiên đầy những dấu vết bị thương, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại rơi vào tình cảnh như thế này. Vài ngày trước anh ta vẫn là một ảnh để phong độ ngời ngời, vô cùng được yêu mến. Thế mà chỉ vài ngày sau, anh lại bị bắt giam trong một căn nhà ma chế quỷ hờn u ám như thế này.
Anh ta thậm chí còn chẳng thể đảm bảo được an toàn cho chính mình nữa, bởi vì anh ta nhận thấy đám người này lai lịch không nhỏ - Cho đến khi anh ta phát hiện người bắt trói mình chính là Bạc Dạ thì cả thân hình bỗng dưng run bần bật, hơi thở khó lòng kiểm soát đưỢc. "Tại sao lại là anh?”
Giọng nói của Tiêu Hách Thiên chứa đầy khiếp sợ không gì sánh nổi. Nhìn Bạc Dạ từng bước đi đến trước mặt mình, hai người bọn họ lập tức tạo thành hai loại so sánh rõ ràng.
Bạc Dạ ăn bận tẩy trang, giày da ngăn nắp, chỉnh tế. Còn Tiêu Hách Thiên thì cả người toàn bùn với đất, bẩn không thể tả nổi.
Bạc Dạ khẽ cười: “Ngạc nhiên lắm sao? Đại minh tinh."
Tiêu Hách Thiên nghiến răng nói: “Anh muốn làm gì? Tại sao lại bắt trói tôi.." “Giết người rồi, cũng không phải có thể chạy trốn dễ dàng vậy đâu."
Bạc Dạ gắn từng tiếng, từng tiếng một. Rõ ràng câu nói vừa rồi mang theo ý cười, nhưng lại khiến người khác hoảng loạn vì phần sát khí nồng nặc đang đập vào mặt "Anh nghĩ rằng chúng tôi thực sự không biết chuyện gì à?"
Tiêu Hách Thiên nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ, lòng chợt chùng xuống: "Anh có chứng cứ không, huống hồ gì chuyện này là do Thạch Họa làm, chẳng liên quan gì đến tôi cả " "Không liên quan
Bạc Dạ tấm tắc hai tiếng, cảm thấy phần biện giải không chút thuyết phục của Tiêu Hách Thiên thật nhàm chán. Thật là đáng tiếc quá, chúng tôi đã tra được số điện thoại của anh, tiện đường tra cả nhật ký liên hệ, kẻ sai khiến người khác ra tay khi đó, chính là anh." "Tôi không biết chuyện gì hết
Tiêu Hách Thiên bị Bạc Dạ ép cung đến mức sợ hãi chảy ướt mồ hôi lạnh: "Tôi căn bản không hề biết chuyện bảng sẽ bị ngã xuống, tôi chỉ cho rằng Thạch Họa chuẩn bị người ra tay với Đường Thi. Tôi cũng chỉ là tiện tay"