Cũng chẳng sao cả, dù sao bị mấy lần như này cô cũng tê liệt rồi, Bạc Nhan dựa vào bả vai Tô Nghiêu, lảo đảo đứng dậy, cô thở hơi gấp: "Sao cậu lại tới đây?” Bạc Nhan nói: “Chị còn nghĩ hôm nay em sẽ không tới cơ
Dù sao ban đầu khi ở trường, Tô
Nghiêu và Đường Duy cũng suýt chút nữa thì đánh nhau.
cập nhật nhanh nhất.
Tô Nghiêu nhìn đầu tóc rối bù của Bạc Nhan, ngực hình như còn đang thở phập phồng, gấp gáp: “Em lo lắng cho chị quá, thấy chị mãi chưa quay lại, sợ chị bị người ta bắt nat..."
Nói tới đây, Tô Nghiêu không vui vẻ gì mấy: “Đường Duy, hai năm rồi, anh không thể buông tha cho Bạc Nhan được hay sao?”
Anh không thể buông tha cho
Bạc Nhan được hay sao?
Lời này giống như một cái chuy nặng, đánh thẳng vào tim Đường Duy, nó đập mạnh tới nỗi bảy hồn sáu phách của cậu đều run lên. Đường Duy tức giận đến nổi bật cười, lông mày lạnh lẽo đến tột độ: “Tôi buông tha cho cô ấy? Chứ không phải là lần nào cô ấy cũng tới dính lấy tôi không buông hay sao? Tôi lại muốn hỏi rằng, dựa vào cái gì mà bởi vì tôi được Bạc Nhan thích thì lại phải chịu sở chỉ trích sau lưng của các người? Tôi không được phép không thích cô ấy hay sao?”
Tô Nghiêu bị lời này của Đường Duy làm cho không biết nói gì, cuối cùng cậu ấy chỉ cứng miệng đáp trả: "Anh chính là kẻ nói ngang như cua mà!” “Không sao đâu.”
Lần này tới lượt Bạc Nhan lên tiếng.
Cô chỉnh lại đầu tóc bù xù của mình, thu lại dáng vẻ thảm hại của bản thân, trở về bộ dạng bình thường như trước, sau đó cô nhếch miệng, cười nhẹ một tiếng như gió thoảng mây trôi: “Tôi cũng đâu có nói tôi thích anh thì anh nhất định phải thích tôi đầu. Trên thực tế, vì sợ niềm yêu thích của tôi dành cho anh khiến anh có áp lực, nên tôi mới ở nước ngoài hai năm, bởi vì tôi không muốn tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào cho cuộc sống của anh cá."
Trái tim Đường Duy đột nhiên đập nhanh hơn. Ngôn Tình Ngược
Bạc Nhan bị Tô Nghiêu năm lấy cánh tay, khi cậu ấy quay đầu lại nhìn, khuôn mặt người đàn ông nhìn chăm chăm mình giống như mang theo một áp lực vô hình nào đó. Động tác này khiến Bạc Nhan bật cười.
Thật ra như vậy cũng tốt, bên cạnh cô không phải còn có mấy người bạn như thế này hay sao?
Vậy nên, Đường Duy, chuyện yêu anh cũng nên buông bỏ thôi. Buông bỏ dễ bao nhiêu, cũng chỉ là hai chữ thôi mà.
Bạc Nhan bị Tô Nghiêu kéo về phía trước, cô không quay đầu lại, để lại một mình Đường Duy ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Lần này là cô rời khỏi cậu trước, nhưng lúc trước chỉ có cậu là để lại bóng lưng cho cô mà thôi.
Bước chân của Tô Nghiêu ngày một nhanh hơn, Bạc Nhan gần như bị cô ấy lỗi đi chạy mấy bước: “Đợi một chút, Tô Nghiêu "Đợi cái gì mà đợi!” Trong giọng nói của Tô Nghiêu mang theo sự run rẩy, nói thật lòng, điều cô ấy sợ chính là, cô ấy không muốn nghe thấy Bạc Nhan đi nói hết lời trong lòng ra với Đường Duy, cũng không muốn nghe thấy Bạc Nhan nói về những ký ức đã qua đấy.
Cậu ấy sợ, cậu ấy sợ Đường Duy sẽ mềm lòng, sợ Đường Duy sẽ làm ra hành vi khác thường nào đó, càng sợ... càng sợ Bạc Nhan lại không lỡ rời đi.
Vậy nên chỉ bằng nắm tay cô chạy đi trước, nhanh chóng nhân lúc Đường Duy chưa đuổi tới, đưa cô đi.
Đợi đến khi đi vào trong nhóm người rồi, hai chị em mới dừng lại, người tới người đi đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái. Khi nhìn thấy là Tô Nghiêu, bọn họ cũng thản nhiên hơn, thì ra là hai chị em cùng nhau nói chuyện một chút.
Thế là hai người dẫn đi chậm lại hơn, họ đi tới khu vực ghế sofa để nghỉ ngơi, lúc này Tô Nghiêu mới quay đầu lại.
Khi giáp mặt với Bạc Nhan, ngón tay cậu ấy vô thức nằm chặt tay Bạc Nhan hơn nữa.
Bạc Nhan thấy đau, Tô Nghiêu lập tức bỏ ra: “Xin lỗi... “Tại sao em..." Bạc Nhan vừa định hỏi thì một giây sau, Tô Nhan lấy một tờ giấy ăn từ trong cái đĩa mà phục vụ bê ngang qua.
Mặt cậu thiếu niên đều là vẻ đau lòng không thể nào nói rõ ra được, cậu ấy đưa khăn giấy tới trước mặt Bạc Nhan.
Cậu ấy nói: “Bản thân chị đã khóc đầm đìa rồi đấy, chị có biết không?”