Tin tức nguy hiểm, không thể tìm kiêm khi Đường Duy nghe thấy Từ Thánh Mẫn đi ăn với Bạc Nhan và Vĩnh Sở, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. “Sao lại vậy?"
Đường Duy nghiến răng nghiến lợi hỏi vấn đề này: “Từ
Thánh Mân quen biết với Vinh Sở sao?” “Hình như là
cập nhật nhanh nhất.
Trần Âu lật hồ sơ: "Không quen biết." “Vậy sao còn đi ăn cơm với nhau?” “Hình như là bị cô Lam lôi ra ngoài đi mua sắm, tình cờ gặp được cô Bạc Nhan và Vinh Sở trên đường. Trần Âu thành thật nói: “Sau đó thì quen biết, ngồi xuống ăn cơm với nhau.
Đường Duy cười lạnh: "Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu ta.
Anh phải hỏi xem, trong đầu Từ Thánh Mẫn đang nghĩ cái gì, rõ ràng biết mình và Vinh Sở không đội trời chung, vậy mà còn có thể ngồi xuống ăn cơm với Vịnh Sở.
Tấm lòng thật là lớn mà
Trần Âu cẩn thận đưa báo cáo: "Dù sao hôm nay đều ở trong đây. “Đứng lại.
Nhìn thấy Trần Âu muốn đi, Đường Duy gọi cậu ta lại: "Có phải anh không tự nguyện không? “Không, không có
Trần Âu rụt cổ lại: "Tôi chỉ không biết, mỗi ngày cậu đều để ý đến hành động của cô Bạc Nhan như vậy, vậy sao lại không đích thân đi tìm cô ấy chứ?"
Tóc Đường Duy sắp dựng đứng lên: "Tôi tìm cô ấy? Tôi tìm cô ấy làm gì? Tôi mẹ nó ăn no rồi không có việc gì đi tìm cô ấy sao?"
Vậy cậu mẹ nó ăn no rồi mỗi ngày quan tâm đến cô ấy sao?
Có điều những lời này Trần Âu không dám nói, dù sao cũng là ông chủ lớn của mình, anh ta chỉ đành khéo léo biểu đạt ý tứ của mình: "Tôi cho rằng cậu quan tâm đến Bạc Nhan như vậy, chính là muốn theo đuổi người ta.
Đường Duy giống như bị người ta giảm vào cái chân đau vậy: “Sao bây giờ mỗi ngày anh đều không làm việc lớn, lại nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy chứ?"
Còn không phải vì cậu ngày nào cũng bắt tôi đi điều tra Bạc
Nhan sao.
Có điều những lời này Trần Âu cũng không dám nói, nhận thì nhận rồi, tùy ý để Đường Duy mằng mấy câu, tôi xem đến khi cậu thấy Bạc Nhan chạy theo người khác, còn có thể cứng miệng đến bao giờ nữa chứ.
Anh ta nói: “Vậy thì kế hoạch ban đầu dự định trong tuần này sẽ đến nhà họ Tô bàn chuyện hợp tác với anh Tô, cậu còn tiếp tục không?” “Ừ, cái này vẫn tiếp tục
Đường Duy vỗ bàn: "Có điều, có chuyện này anh phải chú ý một chút."
Đường Duy nói ra một cái tên, khiến Trần Âu ngẩn ra tại cho. “Cậu
Trần Âu tưởng rằng mình nghe nhầm: "Nói lại lần nữa?" Đường Duy nói lại lần nữa. “Tôi không dám" Trần Âu dứt khoát nói, nói đùa chắc, cái tên mà Đường Duy nói không dễ chọc vào. Anh ta hoàn toàn không dám đi điều tra. “Xảy ra chuyện thì phải làm sao?” "Sao không nghe nói anh nhát gan như vậy chứ.
Đường Duy chậc một tiếng: "Xảy ra chuyện không phải vẫn còn tôi đây sao “Tôi không tin, xảy ra chuyện thì đổ hết lên người tôi, một mình cậu chạy mất dạng.
Trần Âu cao giọng: "Không làm. Chết cũng không làm. Cậu tò mò nghi ngờ thì tự mình đi điều tra hồ sơ ở nước ngoài của Bạc Nhan đi.”
Dù sao Bạc Nhan ở nước ngoài hai năm, Đường Duy đã quá lâu rồi chưa liên lạc với cô ấy, không phải muốn điều tra sao, có thể điều tra về hai năm đó.
Có một tin tức nguy hiểm, Đường Duy muốn điều tra cũng không thể điều tra được. Đường Duy nghiến răng nói: “Thật sao, vậy anh có tác dụng gì chứ?" “Nếu như tôi có tác dụng hơn cậu
Trần Âu cứng miệng: "Thì người ngồi trong văn phòng này chính là tôi.” “Anh còn cứng miệng.
Đường Duy làm ra tư thể muốn đánh người: “Có phải làm trợ lý đặc biệt rồi nên không coi ai ra gì đúng không. Ra ngoài. Tôi đi mình điều tra. “Ồ” Trần Âu đáp lại một tiếng, nhìn Đường Duy, xác nhận cậu không phải tức giận, trong lòng thở phào, lúc này mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa phòng tổng giám đốc lại.