Nghe em gái Vinh nói như vậy, vẻ mặt của Vinh Sở có chút thay đổi, anh ta muốn ngăn em gái mình tiếp tục nói: "Em gái nhỏ, chú ý một chút “Vốn dĩ là như vậy." Em gái Vinh cong mỗi rồi càng dùng lực ôm lấy Vinh Sở: "Lúc anh phát hiện chị Tiểu Nhan biến mất anh đã rất hoảng sợ mà, vẻ mặt của anh giống như có thể giết người vậy. Nói xong cô ấy còn làm động tác để miêu tả biểu hiện của Vinh Sở lúc bấy giờ.
Bạc Nhan quay đầu nhìn Vinh Sở: “Làm sao anh biết em bị Đường Duy bắt đi?" “Ngoài anh ta ra thì còn ai có thể nữa chứ?"
cập nhật nhanh nhất.
Nói đến đây trong lòng Vinh Sở như muốn bốc hỏa, anh ta chưa từng nghĩ tới việc Đường Duy lại có thể bỏ thuốc vào trà, sau đó đến nhà người khác đưa Bạc Nhan đi. Loại hành vi này quá nổi loạn, trên đời ít người dám làm
Đường Duy là loại người không bao giờ quan tâm đến hậu quả của việc cậu ta làm nên chỉ có thể là Đường Duy bắt cô đi. Em gái Vinh lấy điện thoại di động ra, nhìn xem chỗ này có những quán ăn vặt ban đêm khác mở cửa hay không nhưng Bạc
Nhan đã nhìn thấy một nhà hàng thịt nướng ngon liền nói: “Ăn ở chỗ này đi. “Được thôi, chỗ này cách chỗ chúng ta ở không quá xa, anh đưa em lái xe mười phút là có thể đến rồi."
Tâm trạng của em gái Vinh rất vui, cô ấy liều mạng kéo gần Bạc Nhan và Vinh Sở lại với nhau giống như đang đấu một trận vậy: "Nhìn thấy hai người có đôi có cặp như vậy em rất vui. “Nghịch ngợm quá đi.
Sở khiển trách em gái Vịnh một câu, em gái Vinh lưỡi: à, em đang giúp anh mà."
Vinh Sở nhéo vào đường: "Nếu em không nghịch nữa thì anh sẽ rất cảm ơn em"
Nhưng Bạc Nhan không ngờ dù có ăn thịt nướng đêm khuya cũng có thể gặp Sakahara Kurosawa đang ủ rũ ngồi ở một góc, bên cạnh còn có một cô gái khác, cô nhìn chăm chủ, thật ra cô cũng biết cô ta.
Đó là một người bạn tốt của cô ở nước ngoài, đó là Yuki, tên thật là Lạc Du Du.
Vẻ mặt của Lạc Du Du ngồi bên cạnh Sakahara Kurosawa có vẻ không thoải mái, như đang cố gắng tìm chủ đề để nói nhưng khi nói ra thì: "Dì nói với em là anh đến đây để họp " “Bởi vậy tự ý đến đây?”
Vẻ mặt của Sakahara Kurosawa đã mất hết kiên nhẫn, Bạc Nhan chưa từng nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn đó. Anh ta là một người rất quan tâm đến hình tượng của mình, anh ta luôn nở nụ cười với Bạc Nhan khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của anh ta, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng này. “Em nghĩ là có thể giúp được anh
Lạc Du Du ngẩng đầu, lấy hết can đảm nói: nghe nói Tiểu Nhan cũng đến rồi, anh có thể chào hỏi cô ấy “Mượn cớ chào hỏi Bạc Nhan sao, cô đến đây để làm tôi chướng mắt có phải không?"
Sakahara Kurosawa thở dài nhưng anh ta không ngờ rằng lại nhìn thấy Bạc Nhan đang đi ngang qua, anh ta sững sở: “Sao lại ở “Tiểu Nhan!”
Lạc Du Du cũng rất ngạc nhiên: “A, tôi còn đang định liên lạc “Cô biết Sakahara Kurosawa sao? Chẳng trách trước đây tôi nhắc đến anh ấy trước mặt cô, biểu cảm của cô luôn kỳ quái như vậy.
Bạc Vinh Sở đến trước bàn của họ, Sakahara
Kurosawa gõ bàn. “Tìm tôi sao? Hay là tìm Đường Duy. Nếu muốn tìm Đường Duy thì ra cửa rẽ trái, anh ta uống rượu ở quán bên cạnh.
Bạc Nhan cau mày: "Cậu và Yuki có quan hệ gì vậy?”
Sakahara Kurosawa giương tay ra và nói: "Cậu và Đường Duy có quan hệ gì thì tôi và Yuki chính là quan hệ đó. Hai người chúng tôi bị bố mẹ hứa hôn từ nhỏ, điều này thật phiền phức" Khuôn mặt của Lạc Du Du tái đi khi nghe thấy từng chữ "thật là phiên phức”, cô ta vô thức căn chặt môi.