Bên trong nhà hàng.
Cố Nhã Thiển hơi say rồi, bước chân hơi nghiêng ngã, người trong phòng cũng dần về hết, Tô Ngọc Kỳ đi tiễn khách, bảo cô ngồi đây đợi, mãi đến khi trong phòng chỉ còn La Thần Dương và Lục Loan Loan.
Lục Loan Loan nhìn hai người một cái rồi cũng đi khỏi phòng.
Cố Nhã Thiển trong lúc mông lung say thì nghe có người gọi một tiếng: “Chị…”
Cô ngây người, nhìn La Thần Dương: “Thần Dương.”
“Chị, là em… là em…” La Thần Dương hơi nghẹn ngào, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Là em, chị ơi.”
Môi cô run rẩy, có chút không dám tin, là chấn kinh, là kích động, tất cả cảm giác đan xen, sau đó nghẹn ngào không nói được lời nào.
Là Tùng An.
Em ấy chưa chết, em ấy còn sống.
Cô không hỏi anh tại sao lại biến thành La Thần Dương, một câu cùng không hỏi, bởi vì cô biết, bên trong chắc chắn là muôn vàn gian nan cùng nỗi khổ, chỉ cần Tùng An trở về là được.
Tô Ngọc Kỳ tiễn bạn bè xong trở lại, nhìn thấy Lục Loan Loan đứng trước cửa, anh đứng lại, cô gật đầu với anh: “Đợi một lát rồi hẵng vào, chị em họ nhận nhau, khó tránh sẽ có nhiều chuyện nói với nhau.”
Lục Loan Loan vẫn luôn đố kị với Cố Nhã Thiển, nhưng tâm địa cô lương thiện, tuy rằng đố kị nhưng nhiều lắm chỉ là ngưỡng mộ, lúc biết được La Thần Dương là em trai Cố Nhã Thiển, Cố Tùng An, cô đã rất chấn kinh.
La Thần Dương nói với cô những chuyện đó, vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng khó tin, hiện tại chỉ còn lại sự ấm áp.
Vào buổi tối, chính là mời người thân hai bên nhà Tô và Cố.
Cùng nhau tụ họp.
Lúc ông Tô, bà Tô đến, Tô Diệu Đông và Cố Y ra đón.
Tống Hương đã mang thai, Cố Nhã Thiển rất vui, hôm nay cô thật sự rất vui, vui không nói nên lời, em trai cô không chết, còn đang sống tốt, Tô Ngọc Kỳ cũng biết cô rất vui, nắm lấy tay cô.
Cố Nhã Thiển cố nén cơn kích động vô số lần.
Cố Thành Thái đưa bạn gái tới, là Kinh Hà, Cố Nhã Thiển cũng quen.
Bà Cố cũng đến, bà tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần rất tốt, Cố Nhã Thiển ôm lấy bà: “Bà ngoại.”
“Đứa nhỏ ngoan, Nhã Thiển của bà.”
Ăn được một nửa, thì một vị khách quý đã đến, khiến cô rất bất ngờ.
Tổng thống nước Z, William cũng đến rồi.
Lúc này cả hai vị trưởng bối nhà họ Tô cũng đứng dậy.
Lập tức cả phòng đều trở nên nghiêm túc, suy cho cùng đây cũng là vị quyền cao chức trọng, sắc mặt Cố Y hơi nghiêm trọng, nhìn người đang đi vào, nhè nhẹ thở ra một hơi.
Chuyện này rất ít người biết, lúc chị bị đuổi khỏi nhà họ Cố, chỉ từng liên lạc với cô, cô biết người này, người có thân phận tôn quý này là cha ruột của Cố Nhã Thiển.
William đi tới, nhưng không làm ra bộ dạng cao quý, xa cách nào: “Hôm nay tôi tới là bởi vì tham dự sinh nhật hai tuổi của hai đứa nhỏ, đây là quà mà tôi đã chuẩn bị.”
Cố Nhã Thiển vốn nghĩ chắc chỉ là mấy món đồ cho trẻ con thôi, nhưng sau khi mở ra, là hai miếng đất giá trị liên thành.
Mảnh đất đắc địa của nước Z.
Tô Ngọc Kỳ tiếp lấy: “Cảm ơn ngài.”
Hai đứa nhỏ đang chơi bên ngoài, còn có mấy đứa nhỏ của họ hàng cùng chơi, lúc xông vào phòng, nhìn thấy người lạ, ngây ra một lúc, Cố Nhã Thiển vẫy tay: “Tinh Tinh, Dạ Lê, có khách đến rồi.”
William nhìn hai đứa nhỏ, đưa tay: “Qua đây, để ngoại…để ông nhìn xem.”
Cố Tinh Tinh ngoan nhất, chạy tới.
Lắp bắp một hồi, gọi một tiếng: “Chào gia gia… à không… chào bác…”
Gọi gia gia thì trẻ quá, chủ yếu là trông rất đẹp trai, gọi bác vậy.
Cố Nhã Thiển không biết phải xưng hô thế nào với William, nhanh chóng gọi phục vụ mang chén đũa lên, mời William ngồi xuống.
Ăn xong, Cố Nhã Thiển cảm thấy William giống như người nhà vậy, hỏi thăm gần đây sống thế nào, còn hỏi thăm chuyện của bốn đứa nhỏ, cô vẫn tỉ mỉ trả lời.
Ăn xong đã là 9h tối rồi, Gia Hành và Sở Nghiễm buồn ngủ rồi, nên Cố Nhã Thiển cho người giúp việc mang bốn đứa nhỏ về trước, rồi cùng Tô Ngọc Kỳ tiễn thân thích về, thì nghe bà Cố nói: “Bọn con ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với William.”
Cố Nhã Thiển gật đầu, nhìn Cố Giác một cái, Cố Giác lắc đầu, anh cùng không biết, một hàng người đi khỏi phòng, đợi ở cửa.
Trong phòng.
Bà Cố chống gậy, đứng dậy, gương mặt già nua hơi run rẩy, tát một cái lên mặt William, âm thanh rất vang.
William cúi đầu: “Xin lỗi.”
Hai mắt bà ngấn lệ: “Là mày, mày so với Bạc Hướng Nam càng thêm hung ác, Bạc Hướng Nam lừa gạt Thanh Chi, nhưng mà mày, mày nghĩ mày là ai!!
Làm sao có người dám nói như vậy với William, nhưng lúc này Willim cúi đầu, cung kính nói với bà Cố: “Là lỗi của tôi, tôi có lỗi với Thanh Chi.”
Bà Cố nhắm mắt, có chút khó thở, William đi tới đỡ bà: “Lão phu nhân.”
Bà Cố: “Thôi bỏ đi, biết được cậu, sau này khi tôi chết, cũng có thể ăn nói với chồng tôi rồi, có thể nói với ông ấy, ba của Nhã Thiển là cậu, cùng không phải tiếc nuối gì khi lìa đời nữa.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 335
Chương 335