Người phụ nữ nghiêng mặt qua.
Cô đứng dậy.
Hai bàn tay Đào Gia Thiên từ từ nắm chặt lại thành quyền, đôi tay dài siết lấy vòng eo của cô, khiến Mộc Như Phương lại mất thăng bằng ngồi bệt lại xuống ghế xích đu, chiếc ghế có hơi đung đưa, bởi lẽ hai tay người đàn ông đều chống lên trên ghế, đem cô khóa chặt trên đó, cô đưa mắt nhìn anh.
Sau đó, đôi môi mỏng của cô bị anh ngậm lấy.
Người đàn ông hôn cô.
Mộc Như Phương nhận thấy mùi vị trà sữa trong miệng anh, mùi vị thơm ngọt, trên người anh còn tỏa ra một mùi bạc hà nhàn nhạt thơm mát cùng với mùi thuốc lá đắng nghét, nhưng nó không hề khó ngửi chút nào cả, cả một hỗn hộp mùi hương trong giây lát đã bao trùm quanh mũi của cô.
“ Em…em không được khỏe, cậu Đào…”
Sắc mặt Mộc Như Phương trắng bệch, cô thật sự rất khó chịu, kỳ sinh lý của cô tới sớm hơn vài ngày nên cô lại càng khó chịu hơn, vả lại mấy ngày nay cô lại mang tâm trạng lo lắng cho Nặc Nặc, tinh thần thật sự rất sa sút.
Ngón tay của người đàn ông linh hoạt cởi chiếc áo ngủ của cô, ngón tay anh vừa ấm vừa lạnh khiến cho mỗi nơi anh chạm vào đều run lên, sống lưng của Mộc Như Phương có hơi run rẩy, bàn tay của anh dán lên sống lưng của cô, vuốt ve xương cốt nhỏ bé yếu ớt.
Cô đang run.
Anh có thể cảm nhận được.
Người phụ nữ này sợ anh.
Chỉ cần Đào Gia Thiên vẫy tay một cái thôi, thì vô số phụ nữ sẽ tự động ngã gục dưới chân anh, nhưng anh không thích. Cho dù chỉ là chơi đùa, ở mấy nơi chơi bời, anh cũng không thích để cho đám phụ nữ đẹp nhưng lạ lẫm phục vụ cho mình.
Không phải anh muốn giữ cho mình sạch sẽ, mà là anh không có hứng thú với bọn họ.
Cho dù bên cạnh anh đã có một cô vợ chưa cưới trên danh nghĩa là Ngu Thanh Âm, nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng tiếp xúc da thịt với cô ta, lý trí của anh đủ để khiến anh khống chế mọi dục vọng đang cháy bên trong mình. Nhưng anh phát hiện, chỉ cần là người phụ nữ này, anh sẽ không thể kìm chế gì cả.
Cho dù người phụ nữ này,là người đáng ra anh phải ghét bỏ đi nữa.
Sắc mặt của Mộc Như Phương không tốt, nên Đào Gia Thiên cũng không đụng cô, anh chỉ hôn vài cái rồi buông cô ra, anh khàn khàn lên tiếng: “ Xuống dưới ăn cơm.”
Mộc Như Phương nhỏ tiếng ‘ ừ’ rồi đứng dậy.
Đào Gia Thiên đi đằng trước.
Cô theo sau.
Cô đưa tay, ép bụng dưới của mình xuống.
Trước đây cô chưa từng đau dữ dội như vậy, cho dù cô có bận rộn công việc như thế nào đi nữa. Nhưng gần đây do cô sử dụng quá nhiều thuốc tránh thai nên mỗi lần kỳ sinh lý đến, cô đều đau rất dữ dội.
Mỗi một lần cô đều phải cắn răng chịu đựng.
Nằm trên giường sẽ khiến cô thấy dễ chịu hơn.
Nhưng mà lần này, kỳ sinh lý, cộng với đau dạ dày, lại thêm chuyện của Nặc Nặc, bao nhiêu khó chịu mệt mỏi đều dồn lại với nhau.
Người đàn ông chân dài nên đi khá nhanh.
Sải mấy bước là đã xuống tới lầu.
Mộc Như Phương thực sự không muốn ăn cơm, chỉ là cô không ngờ tới Đào Gia Thiên sẽ về nhà, cô vịn lan can cầu thang, chậm rãi bước xuống, đi tới phòng ăn, vì hôm nay Đào Gia Thiên ở lại ăn cơm nên cô người làm đã chuẩn bị một bàn ăn rất thịnh soạn.
Không khí tràn ngập mùi thơm.
Nhưng Mộc Như Phương lại không có tâm trạng ăn uống gì cả.
Cô người làm múc một chén cháo trắng cho cô.
Mộc Như Phương múc một muỗng thổi thổi rồi đưa vào miệng.
Hầu như cô không hề động vào mấy món khác trên bàn, cô húp hai ngụm cháo xong, dạ dày của cô hình như lại càng khó chịu hơn, cô nhíu mày nhìn Đào Gia Thiên.
Sau đó cô đặt chén cháo xuống.
“ Cậu Đào, em không đói lắm, cậu cứ ăn đi.”
Đào Gia Thiên nhìn cô, cơ thể gầy gò của người phụ nữ mỏng như tờ giấy, cô vẫn đẹp và thanh tú, ngũ quan trên khuôn mặt của cô vẫn thuần khiết và hoàn hảo không một chút khuyết điểm, trên người cô mặc một chiếc váy cotton trắng.
Anh chau mày.
Anh nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn cô, cô hầu như không động gì cả, cháo trong chén vẫn còn rất nhiều.
Hèn gì ốm như vậy.
“ Ăn rồi sao.”
Mộc Như Phương lại cầm đũa lên: “ Em….” Cô ấp úng, không nói gì được nữa.
Yên lặng ăn cháo.
Cô thật sự ăn không nổi nữa rồi, dạ dày cô dường như càng đau thắt mãnh liệt hơn, Mộc Như Phương tay cầm chén, ngón tay cô run lên bần bật, cô cắn chặt răng, cố gắng ăn hết chén cháo, cô người làm lại từ bên kia đi tới: “ Cô Mộc, tôi có làm bánh kem, là bánh kem vị dâu cô thích nhất.”
Trong không khí tràn ngập mùi hương đồ ăn.
Nhưng Mộc Như Phương không có cảm giác gì cả, cô mỉm cười với cô người làm, rồi cố gắng lắm mới ăn được nửa miếng, Đào Gia Thiên nhìn cô, hèn gì người phụ nữ này lại ốm chết đi được, mỗi ngày ăn có một chút xíu.
Anh nhớ cô người làm có nói, hôm nay cô ấy chưa ăn gì cả.
Anh nhìn đĩa sườn chua ngọt trước mặt mình rồi nhàn nhạt nói: “ Ăn hết cái này rồi ngày mai tôi đưa cô đi gặp con gái cô.”
Mộc Như Phương kinh ngạc nhìn anh, cô có thể gặp con gái mình sao?
Cô lập tức gắp lấy gắp để những miếng sườn chua ngọt trong đĩa, tuy người làm nấu không quá nhiều dầu mỡ, nhưng do cô hai ngày nay đã không ăn gì, cho nên lúc cô ăn vào lại có cảm giác không thoải mái cho lắm, có mùi tanh của thịt.
Nhưng cô phải ăn mau.
Cô sợ Đào Gia Thiên sẽ đổi ý.
Đào Gia Thiên ghì chặt đôi đũa trên tay mình, như thể anh hơi không vui, ba của Nặc Nặc rốt cuộc là ai, lại có thể khiến cho người phụ nữ ngốc này vui như vậy? Cô bảo vệ đứa bé đó như vậy không lẽ là vì ba của nó?
Thanh âm trầm trầm của anh vang lên: “ Mộc Như Phương, tôi hỏi lại cô lần cuối cùng, cha của đứa bé đó là ai?”
Mộc Như Phương hít thở sâu, cô gắng gượng kìm nén cơn đau trong bụng, cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nói: “ Nặc Nặc là con gái của a…..”
“ Câm miệng!” Đào Gia Thiên gằn giọng trong sự tức giận.
Anh ghét nhất là có người lừa dối anh, nhưng người phụ nữ trước mặt này lại hết lần này tới lần khác gạt anh.
Mộc Như Phương biết.
Anh sẽ không tin đâu….
Sẽ có một ngày, khi cô được tự do, cô sẽ tìm chứng cứ, chứng minh Nặc Nặc là con của anh. Nhưng Mộc Như Phương lại hy vọng sẽ không có ngày như vậy, cô không muốn Đào Gia Thiên biết Nặc Nặc là con của mình.
Bởi vì dựa vào tính cách của Đào Gia Thiên.
Nhất định anh sẽ cướp mất con từ trong tay cô mất.
Nặc Nặc là con gái của cô.
Sao cô có thể để người khác đưa đi được.
Cho nên, Mộc Như Phương vừa muốn để Đào Gia Thiên biết Nặc Nặc là con gái của anh để Nặc Nặc được làm phẫu thuật tim. Nhưng ….
Cô cũng không muốn cho anh biết.
Bởi vì bất luận là trên cơ sở pháp luật, hay là kinh tế, một khi Đào Gia Thiên mà biết Nặc Nặc là con gái của anh, vậy thì Nặc Nặc sẽ không còn được ở bên cạnh cô nữa rồi…
Nếu như sau này Đào Gia Thiên kết hôn với Ngu Thanh Âm.
Vậy, Nặc Nặc sẽ bị dày vò tới mức nào đây chứ.
Đây là điểm ích kỉ của cô, cũng là điểm đố kị của cô.
Cô biết rất rõ, cho dù cô có lần lần lượt lượt nói Nặc Nặc là con của anh đi chăng nữa.
Anh cũng sẽ không tin đâu.
Anh chỉ nghĩ, cô đang gạt anh mà thôi….
…..
Buổi tối Đào Gia Thiên không còn ở lại đây nữa, trời lờ mờ sáng đã rời đi. Mộc Như Phương cố chịu đựng cơn đau dạ dày kéo dài, từng trận co giật buồn nôn cứ ập đến, cô đứng dậy đi vào toilet và nôn mửa sạch sẽ.
Cô ngủ không được, phần bụng dưới và dạ dày cứ không ngừng dày vò cô, cô cuộn tròn lại, không sao đâu…..
Nhược Dung, Nhược Dung.
Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn đau nữa.
Trước đây cô hay dỗ dành em gái của mình như vậy.
Ngón tay của em gái bị đứt, cô cũng nói với em ấy, ngoan, không sao đâu, ngủ đi rồi sẽ hết đau thôi.
Sau này, khi Nặc Nặc lên cơn đau tim, cô cũng ôm con gái của mình vào lòng, Nặc Nặc ngoan, ngủ đi nào, ngủ rồi sẽ không đau nữa.
Nhưng đau quá, cô không ngủ được.
Lúc này đây sắc mặt cô trắng bệch, trên má, trên trán, trên cổ đều ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cô thì cuộn tròn lại như là một con tôm.
Sống lưng cô thì run lên bần bật vì lạnh.
Mộc Như Phương cắn chặt răng, cô nhắm mắt.
Đào Gia Thiên lái xe tới cầu rồi mới phát hiện mình không mang theo điện thoại, anh để quên ở biệt thự mất rồi, anh hung hăng giẫm chân ga rồi rẽ bánh lái, chiếc xe nhanh chóng tiến về căn biệt thự……
……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 427: Bị bệnh
Chương 427: Bị bệnh