TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 585: Anh, chúng ta về nhà thôi

Anh ta đột nhiên cười: “Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mời.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hôm nay là sinh nhật của Trần Quyết, nhưng họ lại không biết. Có vài người lập tức phản ứng kịp, vội vàng nói: “Là sinh nhật của anh Quyết ư, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Như vậy làm sao có thể để anh Quyết mời được chứ, tối nay để tôi mời!”

Tạ Triệt nhìn sắc mặt của Trần Quyết, sau đó anh ta đi tới: “Cậu không sao chứ?”

Trần Quyết cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng: “Tôi có thể làm sao chứ, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi rất vui!”

Nhưng trong đáy mắt anh ta lại không có một chút tia “sinh nhật vui vẻ” nào cả!

Bởi vì Trần Quyết tạm thời nói hôm nay là sinh nhật của anh ta, cho nên mấy người anh em của anh ta lập tức đặt bánh sinh nhật, còn mua một đống đồ ăn rồi chất đầy trong phòng bao. Cái tên Trần Quyết này, nắm đấm cứng, xương cốt cũng cứng, dường như anh ta là người nhận được nhiều sự chào đón nhất trong đám côn đồ, hơn nữa ngoại hình cũng đẹp trai, vì vậy có không ít nữ sinh bám lấy anh ta.

Ngay đến cả hoa khôi của trường Nhất Trung cũng chủ động theo đuổi.

Nhưng bạn gái của Trần Quyết, mỗi tháng lại đổi hai người.

Mỗi lần đổi là một cô, không lần nào trùng lặp!

Anh ta nở nụ cười khá xấu xa, vô cùng hấp dẫn.

Bên trong phòng bao, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, đánh bài, ca hát, nhiệt tình nhảy múa, thậm chí…

Còn có rất nhiều cặp đôi đang ôm hôn nhau…

Mọi người xung quanh ồn ào, náo nhiệt.

“Chao ôi, lại hôn một cái nào!”

“Một tên độc thân như tôi quả thật không xem nổi mấy thứ này mà!”

“Yo, yo, yo, Trương Ổn cậu được lắm, thế mà đã đè lên người em gái rồi!”

Trong tiếng nói ồn ào của đám đông, Trần Quyết chậm rãi bưng một cốc rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt của anh ta lạnh lùng, giống như, không vừa mắt bất cứ thứ gì.

Hôm nay là sinh nhật của anh ta, rất nhiều người đều chúc anh ta sinh nhật vui vẻ.

Nhưng…

Anh ta lại không hề cảm thấy vui vẻ!

Bởi vì chính ngày hôm nay!

Đồng thời cũng là một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh ta, còn có sự xấu hổ và ân hận không có cách nào che giấu được nơi đáy mắt của Trần Ny Hạ!

Giống như đang nói: Nếu không phải là anh ta!

Nếu không phải bởi vì anh ta!

Thì ba sẽ không chết!

Dụ Tú Y ăn xong bữa tối, trong nhà ăn chỉ có cô ấy và Dụ Thế Duệ.

Nhà ăn vô cùng yên tĩnh!

Dụ Thế Duệ nói đến chuyện năm đó giữa Trần Ny Hạ và Trần Thư Minh.

“Thật ra Trần Thư Minh và ba là bạn cũ. Ba và cậu ấy quen biết nhau từ hồi cấp ba, sau này cũng học đại học ở cùng một thành phố, ba học ngành điều tra tội phạm, cậu ấy học luật. Trần Thư Minh và Ny Hạ cùng lớn lên ở một thị trấn, hai người họ là thanh mai trúc mã. Thật ra ba vẫn luôn thích Ny Hạ, nhưng Ny Hạ lại gần gũi với Thư Minh hơn. Khi đó trong lòng ba nghĩ, hai người họ là thanh mai trúc mã, lại còn cùng nhau lớn lên, đương nhiên sẽ hợp với nhau hơn ba. Sau này, sau khi tốt nghiệp đại học, bọn ba đều có công việc riêng, Thư Minh kết hôn với Ny Hạ, ngày cử hành hôn lễ ba cũng tham gia. Nhìn thấy họ hạnh phúc ở bên nhau, ba cũng cảm thấy rất vui, người con gái mình thích hạnh phúc nắm tay người anh em tốt của mình, đó cũng là một chuyện tốt!”

Dụ Thế Duệ uống một ngụm rượu.

Nồng độ của rượu trắng không thấp, ông ta chầm chậm đưa ánh mắt dõi về phía xa xăm.

“Sau này, Trần Quyết được sinh ra, khi đó, có thể nói thằng bé chính là bảo bối trong lòng Thư Minh và Ny Hạ. Ba vẫn luôn coi nó như con trai nuôi, dù sao cũng cùng ở Yến Châu, cho nên đi lại cũng tiện. Khi đó, ba đang là cảnh sát hạng ba, bởi vì lập được công, phá được một vụ án vì vậy đã được thăng chức trước thời hạn. Ny Hạ trong lòng ba vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, hào phóng, lời nói, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, hai người họ còn suốt ngày trêu chọc ba không có bạn gái. Nhưng sau đó, mọi chuyện đột nhiên thay đổi… Chính là vào năm Trần Quyết năm tuổi. Ngày đó là sinh nhật của Trần Quyết, Ny Hạ phải tăng ca. Khi đó, cô ấy đang phải tranh cử chức bác sỹ trưởng, cho nên thường xuyên bận rộn. Hôm đó là sinh nhật của Trần Quyết, nhưng cô ấy cũng không kịp về nhà, vẫn luôn ở trong bệnh viện. Cũng chính vào ngày hôm đó, trời đổ mưa bão rất lớn, Trần Quyết đón sinh nhật, cũng đã đặt sẵn bánh sinh nhật rồi, nhưng Trần Quyết lại muốn ăn bánh sinh nhật của quán luôn luôn vui vẻ, cho nên Trần Thư Minh lập tức đi mua cho thằng bé, cũng chính vào ngày đó, một đi không trở lại.”

Dụ Tú Y hơi kinh ngạc.

“Chú ấy bị tai nạn xe sao?”

Dụ Thế Duệ gật đầu: “Do mưa bão lớn nên mấy chiếc xe trên cầu cùng đâm vào nhau. Xe của Trần Thư Minh trực tiếp bị lật thẳng xuống dòng sông đang chảy xiết bên dưới cây cầu. Mưa to cả ngày, mãi đến ngày thứ hai ngớt được một chút mới có đội cứu viện đi vớt người dưới sông, nhưng khi đó Trần Thư Minh đã không còn sống… Từ đó, vào ngày này, Trần Ny Hạ không còn nhắc đến, đồng thời cũng khiến Trần Quyết chịu oan ức. Khi đó nó vẫn còn nhỏ như vậy, đến tận bây giờ, nó vẫn chưa từng trải qua một ngày nào được vui vẻ, thoải mái.”

Nó giống như một chiếc gai, cắm thẳng vào trái tim của hai người.

Dụ Tú Y không ngờ.

Vậy mà lại vì chuyện này…

Cô ở nhà họ Dụ mười mấy năm, từ trước đến nay chưa từng hỏi Trần Ny Hạ những chuyện ngày trước, cô chỉ biết rằng có một người anh trai tên là Trần Quyết, là do Trần Ny Hạ sinh ra, anh ấy đi theo Trần Ny Hạ đến nhà họ Dụ, sau này Trần Ny Hạ đã sinh ra Anh Bân.

Dụ Tú Y nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Đây không phải là lỗi của anh ấy.”

Dụ Thế Duệ gật đầu: “Ừ, không phải lỗi của nó.”

“Chuyện này, không chỉ là cái gai trong lòng Trần Ny Hạ, mà cũng là cái gai trong tim Trần Quyết. Khi đó nó vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng lại phải chịu đựng đến tận bây giờ… Đây không phải là lỗi của nó, thiên tai và thảm họa của loài người, việc đời luôn xảy ra những chuyện vô thường, không như mong muốn.”

Dụ Tú Y đứng lên.

Cô ấy đi lên tầng, cầm lấy quả cầu pha lê, gói cẩn thận trong chiếc hộp, thay quần áo một cách qua loa, sau đó nói với Dụ Thế Duệ một tiếng: “Ba, con đi ra ngoài một chuyến.”

“Con đi đâu? Đã muộn như vậy rồi.”

Dụ Tú Y nói: “Con muốn đi tìm Trần Quyết … Con mua cho anh ấy một món quà, nếu hôm nay anh ấy không về nhà, sinh nhật qua rồi, con cũng không tặng được quà cho anh ấy…” Dụ Tú Y thấp giọng nói.

Dụ Thế Duệ không hề ngăn cản, ngược lại còn nói: “Được, đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba. Gặp được Trần Quyết rồi thì thay ba nói với nó một tiếng “sinh nhật vui vẻ, ở nhà vẫn để phần cơm cho nó”

“Vâng.”

Dụ Tú Y mở phần mềm gọi xe ra, sau đó gọi một chiếc xe: “Bác tài, bác biết

Bar Blue đi như thế nào không?”

Tài xế vô cùng nhiệt tình.

“Bar Blue thì bác biết, nhưng cô gái à, muộn như thế này rồi, cháu đi đến đó làm gì? Đi một mình trong đêm muộn như thế này không an toàn đâu.” Tài xe nhìn Dụ Tú Y, cảm thấy cô ấy rất giống một cô gái ngoan ngoãn, không giống như đám học sinh hư hỏng ăn mặc hở hang chút nào, cho nên có thiện chí nhắc nhở cô một chút.

Dụ Tú Y nói: “Cảm ơn bác tài, anh trai cháu đang ở đó, anh ấy vẫn luôn không về nhà, cho nên cháu muốn đến đó tìm anh ấy.”

“Được, ngồi chắc vào, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.”

Xe phóng rất nhanh trên đường, hai mươi phút sau đã đến trước cửa Bar Blue.

Dụ Tú Y trả tiền, sau đó xuống xe.

Bar Blue là một địa điểm tụ tập ăn chơi.

Buổi tối, ánh đèn neon lập lòe.

Vô cùng lộng lẫy.

Tất cả ánh sáng đều lấy màu xanh làm chủ đạo.

Dụ Tú Y quả thật là lần đầu tiên đến nơi này, cô ấy đi qua đó, trên cửa viết chữ cấm trẻ vị thành niên, nhưng bọn họ không thèm quan tâm đến Dụ Tú Y, cho nên cô ấy thành công đi vào được bên trong. Cô ấy đi lên phòng chơi bi-a ở trên tầng ba trước.

Trần Quyết không hề ở đây.

Nhưng trong cuộc điện thoại ban nãy với Tạ Triệt …

Anh ta nói họ đang ở phòng bi-a trên tầng ba mà.

Có lẽ là Dụ Tú Y một mình ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng bi-a thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, cho nên có một nhân viên công tác đã đi đến chỗ cô ấy: “Cô gái, đánh bi-a ư? Một mình cô thôi sao?”

Dụ Tú Y nói: “Đám người lúc trước chơi bi-a ở đây đi đâu rồi?”

“Lúc trước ở đây?” Nhân viên công tác nói: “Đám người cô nói có phải là đám người của Trần Quyết, Tạ Triệt hay không?”

Xem ra mấy người này vẫn thường xuyên đến đây, cho nên nhân viên ở đây mới quen thuộc như vậy.

Dụ Tú Y gật đầu: “Đúng vậy!”

Nhân viên công tác nói: “Họ đi lên phòng bao trên tầng hai hát rồi!”



Dụ Tú Y hỏi số phòng bao, sau đó cô đi đến, gõ cửa phòng, rồi đứng ở bên ngoài.

Cách một cánh cửa nặng nề, nhưng Dụ Tú Y vẫn có thể cảm nhận được, bên trong cánh cửa này truyền đến âm thanh vô cùng ầm ĩ, náo nhiệt.

Trong phòng bao lúc này.

Những người thua trong trò chơi “Lời thật lòng hay mạo hiểm lớn” có thể được lựa chọn giữa uống hai cốc rượu, hoặc trực tiếp chọn mạo hiểm.

Lần này, người thua phải hôn người đẩy cửa vào.

Có người trêu ghẹo: “Nếu là bà quét dọn vệ sinh hay em trai bê rượu thì phải làm sao đây!”

“Vậy thì càng vui chứ sao!” Một đám người nhao nhao lên.

Càng như vậy, càng điên cuồng.

Trần Quyết híp mắt, một nam sinh ngồi cạnh nói: “Anh Quyết, anh Thần cùng chơi đi, người đông mới náo nhiệt!”

Tạ Triệt đồng ý.

Nhìn thoáng qua Trần Quyết, anh ta nhận thấy tối nay Trần Quyết vẫn luôn không vui, hơi sa sút. Rõ ràng là sinh nhật của anh ta, nhưng lại không hề vui vẻ, cho nên Tạ Triệt nói: “Chơi cùng đi.”

Trần Quyết đi đến, tham gia vào trò chơi với mọi người.

Gần như tất cả mọi người trong phòng bao đều tham gia.

Cuối cùng, quân át bích nằm trong tay Trần Quyết, Trần Quyết thua rồi!

Lần này, anh ta cười khẽ: “Cố tình hại tôi đúng không!”

“A!” Tiếng ồn ào trong phòng bao lập tức trở nên lớn hơn: “Anh Quyết, uống rượu thì không còn gì thú vị nữa! Đợi lát nữa nhìn xem ai là người gõ cửa đi vào, anh à, đến lúc đó anh cũng đừng chửi thề, chùn bước nha!”

Trần Quyết cười một tiếng, anh ta bình thường vẫn rất chịu chơi, cũng chả có gì phải sợ cả.

Ngay lúc này, vang lên tiếng gõ cửa.

Mọi người trong phòng bao lập tức nhìn nhau, cùng chờ đợi xem kịch vui!

Một cô gái đang đứng trước cửa phòng, khi mở cửa phòng ra, lập tức có người trong phòng bao huýt một tiếng sáo.

“Yo, cô em này thật nghiêm chỉnh, em gái à, em đến tìm ai?”

Dụ Tú Y đứng trước cửa.

Cô ấy nhìn tình hình trong phòng bao, cũng đã nhìn thấy Trần Quyết đang bắt chéo hai chân, ngồi trên chiếc sofa da trâu nhung tơ màu đỏ.

Cô ấy nói: “Tôi tìm Trần Quyết!”

Cô ấy vừa nói ra câu này, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức rơi lên người Trần Quyết. Khá lắm, anh Quyết vừa mới thua, phải chọn mạo hiểm, em gái này lại đến đúng lúc, có người cười nói: “Anh Quyết, anh cố ý đúng không!”

Cố ý tìm một cô em xinh đẹp đến cứu nguy!

Mà Trần Quyết lúc này vẫn luôn trầm mặc.

Anh ta nhìn Dụ Tú Y đang đứng trước cửa phòng, chậm rãi đứng dậy: “Em đến đây làm gì?”

Dụ Tú Y nói: “Em đến tìm anh! Tìm anh về nhà với em!”

Ngay khi câu này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức quay sang nhìn nhau.

Về nhà?

Đây là?

Có người nhỏ giọng nói một câu: “Đây không phải là em gái của anh Quyết ư… Lúc trước trong phòng b-a không phải có người nói em gái của anh ấy gọi điện thoại đến ư?”

Tất cả mọi người đều hiểu ra, có cậu nam sinh cười nói: “Nào nào, em gái mau qua đây ngồi, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo, em ăn cơm chưa? Ở đây vẫn có thể gọi thêm đồ ăn ngoài, còn có tôm hùm nhỏ!”

Dụ Tú Y nhíu mày, nhìn bầu không khí ngột ngạt bên trong phòng bao, mùi khói thuốc lượn lờ cùng với mùi rượu cồn, còn có ba nữ sinh đang ngồi bên cạnh. Họ vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lại ăn mặc hở hang, so với những người ở đây, Dụ Tú Y quả thật là một cô học sinh ngoan ngoãn.

| Tải iWin