TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2494

“Cảm ơn †?”

Người đàn ông trung niên hừ nhẹ một tiếng.

“Ông ta nào có lòng tốt như vậy, chẳng qua là muốn lôi kéo ba mày mà thôi.”

“Thì ra là thế”

Tỉng ting ting.

Đúng vào lúc này, điện thoại của người đàn ông trung niên đổ chuông.

Người đàn ông nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, ánh mắt lo lắng, lập tức kết nối.

Còn chưa nói được mấy câu đã cúp máy.

“Ba à, điện thoại của ai thế? Có chuyện gì vậy? “Còn có thể là chuyện gì chứ? Không phải chuyện của mày thì là của ai?”

Người đàn ông trung riên kia khẽ quát một câu.

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thằng con hoang kia thế mà không chịu nhận quà do bác trai mày tặng, còn nói ra mấy yêu cầu vô lễ, thật đúng là khiến cho người ta không thể tin được”

“Cái gì? Tên phế vật kia lại dám từ chối tr? Anh ta không nhìn xem mình là ai à, anh ta lấy đâu ra tư cách từ chối chứ?” Cô gái trừng to mắt, vẻ mặt của cô ta không thể tưởng tượng nổi.

“Tóm lại sự việc đã được giải quyết, cho dù cậu ta không nhận, nhà họ Lâm chúng ta cũng có cách để cậu ta phải nhận, hiện tại bên kia sẽ chỉ cho rằng là tên phế vật đó trộm đi quan tài Thánh Anh, mà không phải là mày, bây giờ mày an toàn.” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói.

“Cảm ơn ba” Cô gái cười, nhưng ngay sau đó cô ta lại thấp giọng nói.

“Nhưng mà… Ba à, trong vòng ba tháng con không thể ra ngoài sàn nhảy uống rượu, con sợ mình sẽ chết mất thôi…

“Mày còn muốn ra ngoài sàn nhảy uống rượu à? Biến!” Người đàn ông trung niên kia nổi giận ngay tại chỗ.

Cô gái thấy thế bị dọa đến mức vội vàng chạy ra khỏi phòng khách.

Giang Thành.

“Chủ tịch Lâm, đã tìm được rồi” Huỳnh Lam tự mình chạy đến học viện Phái Nam Y để báo cáo với Lâm Dương.

“Hình như hiệu suất làm việc của ông có chút chậm” Sắc mặt của Lâm Dương không chút thay đổi, nói.

“Chủ tịch Lâm, tôi rất xin lỗi, đối phương dùng thuật dịch dung, cho nên trong chốc lát, chúng tôi không phát hiện ra được” Huỳnh Lam cảm thấy rất bất đắc dĩ, đáp. “Dịch dung ư?” Lâm Dương khẽ giật mình.

“Từ khi nào thì nhà họ Lâm hiểu được thuật dịch dung rồi?”

“Tôi cũng không rõ lắm, lúc chúng tôi chặn người kia, trên tay gã ta có một tấm mặt nạ da người mới được phỏng chế ra, gã ta thay đổi dáng vẻ, cho nên chúng tôi mới không thể nhanh chóng tra soát được tung tích của kẻ đó” Huỳnh Lam đưa mặt nạ da người kia cho Lâm Dương.

Lâm Dương nhận lấy, cẩn thận vuốt ve quan sát, còn đưa lên mũi để ngửi, lông mày của anh cau lại.

“Chiếc mặt nạ da người này mới được làm, xem ra vì chuyện này, nhà họ Lâm đúng là có chuẩn bị”

“Nhà họ Lâm có đáng phải làm thế không? Bọn họ dịch dung là để tránh né ai?”

“Tránh né ai cũng không phải vì cố gắng tránh né tôi.” Lâm Dương suy nghĩ một lúc, anh cau mày, trăm mối vẫn không cách nào giải thích được.

Nhưng mà khoảng năm phút sau, Lâm Dương đột nhiên ý thức được chuyện gì.

“Chẳng lẽ bọn họ là vì muốn tránh né tai mắt của bên kia?”

“Bên kia? Là chủ của quan tài Thánh Anh ư?” Huỳnh Lam cũng giật mình.

“Chắc hẳn là thế, nếu như bên kia phát giác được nhà họ Lâm có người đến Giang Thành, nhất định sẽ hoài nghị, chẳng qua trong này còn có điểm kỳ quặc.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

| Tải iWin